Dương Gian nói:
- Cậu cảm thấy hẳn là có bảy cái ghế?
- Ha ha, đội trưởng Dương, cậu đúng là thông minh, nói một chút liền hiểu. Chẳng lẽ không phải sao? Nếu như lúc còn sống, ông lão kia có sáu người đồng đội mà nói, như vậy bảy căn phòng, bảy ngôi mộ, cùng bảy chiếc ghế, như vậy mới hợp lý. Hiện tại, mộ thiếu một tòa, ghế thiếu ba chiếc, số lượng đã không khớp.
- Mà lại đây đều là ngự quỷ nhân ở thời kỳ Dân quốc, cậu nghĩ bọn họ sẽ chuẩn bị bảy cái ghế bình thường rồi để ở đây sao?
Dương Gian nói:
- Cho nên bảy chiếc ghế này là vật phẩm linh dị?
Chu Đăng nói:
- Hẳn là như vậy. Mà trước kia tôi cảm thấy thi thể của ông lão không phải tự di chuyển. Nguyên nhân thực sự có lẽ là ghế bị di chuyển.
Con ngươi Dương Gian khẽ động, lập tức sinh ra liên tưởng.
- Ghế bị di động? Là một loại lực lượng linh dị nào đó, có thể khiến cho người từ trên ghế này chuyển sang ghế khác? Hoặc là nói, bảy chiếc ghế này có liên hệ với nhau.
Chu Đăng kinh ngạc nói:
- Có phải trước đó cậu đứng ở bên cạnh nghe lén hay không vậy? Tôi và Lý Dương phân tích mấy giờ mới tìm ra được chút tin tức. Vì sao cậu lại đoán ra nhanh như vậy chứ?
Dương Gian nói:
- Cái này khó lý giải lắm sao?
- Nếu bảy chiếc ghế này có liên quan, vậy ở ngày đầu tiên thi thể của ông lão hẳn là bị mang đi. Sau đó được trả lại, chỉ là đưa sai ghế, đưa sang chiếc ghế bên phải.
Chu Đăng nói:
- Tôi cũng đoán như vậy.
Dương Tiểu Hoa ở bên cạnh nói:
- Cho nên, ở ngày cuối cùng đưa thư, có lẽ quỷ sẽ thông qua mấy chiếc ghế này để xuất hiện bên trong cổ trạch?
Chu Đăng nói:
- Khả năng này rất cao. Dù sao ngày thứ bảy hoàn hồn cũng chỉ là cái tên do chúng ta đặt ra. Nếu lệ quỷ của ông lão kia thật sự khôi phục mà nói, chỗ này đã sớm bị mất khống chế. Làm sao còn có thể để cho mấy người an toàn đi đưa thư.
Dương Gian hỏi:
- Hình như cậu tương đối hiểu rõ người đưa thư?
Chu Đăng vuốt vuốt cằm.
- Cũng không tính là hiểu rõ, chỉ là biết chút chút mà thôi. Tổng bộ có một vị đội trưởng cũng là người đưa thư. Chẳng lẽ cậu không biết sao? Cô ta hẳn là đang ở tầng thứ năm. Tôi cùng cô ta từng có tiếp xúc, nên biết chút tin tức.
Dương Gian nheo mắt.
- Trên tầng năm của bưu điện quỷ có đội trưởng của tổng bộ? Thế sao lúc trước ở trong cuộc họp của tổng bộ tôi lại không gặp qua?
Đội trưởng trên tầng năm của bưu điện quỷ chắc chắn không phải là mấy người Tào Dương, Lý Quân, Vệ Cảnh, Vương Sát Linh. Mà là một người nào đó hắn không biết.
Lý Dương bình tĩnh nói.
- Khả năng là một đội trưởng đã được chọn sẵn rồi. Ở trong cuộc họp của tổng bộ khi đó, mấy danh ngạch được lấy ra để tuyển chọn chỉ có nhiêu đó. Còn phần lớn danh ngạch đã bị các đại thế lực chia cắt. Mà bảng danh sách những đội trưởng kia hẳn được giữ bí mật, cấp bậc của tôi tra không được.
Dương Gian nói:
- Tôi cũng có tra được đâu?
Lý Dương đáp.
- Chắc chắn đội trưởng anh có quyền hạn xem xét. Nhưng là anh dường như không cảm thấy hứng thú nên mới không đi điều tra.
Dương Gian gật gật đầu.
- Thì ra là thế.
Đúng là hắn không quá hứng thú đối với những chuyện đó. Với lại chức danh đội trưởng của hắn chỉ là treo cái tên ở tổng bộ, còn thực tế, hắn không khác mấy so với một người phụ trách thành phố cả.
Liễu Thanh Thanh lập tức nhắc nhở.
- Đề tài nói chuyện của mấy người bị lạc rồi. Vẫn nên nghĩ về nhiệm vụ đưa tin ngày hôm nay đi. Còn chuyện của người đưa thư tầng năm vẫn nên chờ đến khi chúng ta leo lên trên đó rồi hẵng nói sau. Cũng không nhìn một chút, hiện tại còn thừa lại bao nhiêu thời gian.
Nói chuyện rời đất, một giờ cũng nhanh trôi qua.
Hiện tại đã là mười một giờ bốn mươi phút.
Đầu thất hoàn hồn sắp sửa đến.
Dương Gian không nói gì, chỉ lôi thư màu đỏ đậm ra, lần nữa xác định một chút.
Thư vẫn còn, không có vấn đề.
Dương Gian nói:
- Vậy thì chờ đầu thất đến rồi quan sát tình hình xem sao. Ngày cuối cùng, người nhận thư chắc chắn sẽ xuất hiện. Hôm nay không cần làm gì, chỉ đưa thư xong là mọi thứ có thể kết thúc.
- Sỡ dĩ việc của ngày cuối cùng chính là liều mạng một lần.
Chu Đăng cười cười.
- Như vậy có thể nhẹ nhõm một ít. Thứ gì xuất hiện ở bên trong cổ trạch liền có thể xác nhận đó là người nhận thư. Không cần cong cong queo queo, tương đối đơn giản, trực tiếp.
Dương Gian gật đầu nói.
- Chính là như vậy đấy.
Một đoạn thời gian cuối cùng chậm rãi trôi qua.
Rất nhanh.
Thời gian trên đồng hồ và điện thoại của tất cả mọi người đều đã đến 12 giờ đúng.
Ngày thứ bảy, đầu thất hoàn hồn bắt đầu.