Liễu Thanh Thanh cảm thấy nguyên do của tất cả những vấn đề này đều là từ bưu điện quỷ.
Chỉ cần rời khỏi chỗ quỷ quái kia, không tiếp xúc với những chỗ có lệ quỷ, cô ta liền có thể thoát khỏi ảnh hưởng này.
Mà ở bên trong hành lang.
Chu Đăng mang bốn chiếc ghế bành màu đen xếp chỉnh chỉnh tề tề ở giữa. Sau đó hắn ta đứng ôm tay, sờ sờ cằm, chăm chú nhìn hồi lâu, giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Lý Dương tựa lưng vào vách tường, nhìn Chu Đăng rồi nói:
- Dựa theo mặt ngoài của bốn chiếc ghế này mà nói, sẽ không thể tìm ra bất cứ manh mối nào. Dù cậu có nhìn chằm chằm chúng nguyên cả ngày cũng đều như vậy.
Chu Đăng nói:
- Rất kỳ quái.
Lý Dương lập tức hỏi.
- Cái gì kỳ quái?
Chu Đăng đáp:
- Bốn cái ghế này giống nhau như đúc.
Lý Dương trừng mắt nói:
- Đây không phải là đang nói nhảm hay sao? Vốn dĩ bốn chiếc ghế này là giống nhau.
Chu Đăng nói:
- Không, ý của tôi chính là giống nhau như đúc. Bất kể là vân gỗ, hay cách chế tác đều giống y đúc nhau. Cậu cũng biết, trên thế giới này không có hai món đồ nào hoàn toàn giống nhau như đúc. Nhưng bốn chiếc ghế này, theo như quan sát, tôi không thể tìm ra điểm khác nhau giữa chúng.
- Cho nên, khả năng cao, bốn chiếc ghế này cùng là một.
Lý Dương nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Đâu còn cái gì sau đó nữa, tạm thời tôi chỉ phát hiện ra có nhiêu đó thôi.
Nói đến đây, Chu Đăng lập tức đi qua, rồi ngồi xuống.
- Ngồi lên cũng không có gì đặc biệt, giống như ghế bình thường. Đúng rồi, cậu còn nhớ rõ chuyện phát sinh khi thi thể ông lão ngồi trên ghế lúc chúng ta mới đi vào không?
Lý Dương thoáng hồi tưởng một chút.
- Tại một thời điểm nào đó, thi thể của ông lão kia đổi từ bên trái sang bên phải. Khi đó điều này đã hù sợ không ít người. Nhưng khi đó quá muộn, không ai để ý đến vì sao thi thể của ông lão lại có thể đổi được từ bên trái sang bên phải.
- Mà khi đó cũng không ai nhìn thấy quá trình này xảy ra.
Chu Đăng nói:
- Chi tiết quyết định thành bại. Điều này cũng đáng giá để cân nhắc, suy nghĩ.
Hắn ta cùng Lý Dương đang phân tích tình huống, hi vọng có thể sớm phát hiện ra điều gì đó. Tìm hiểu xem mấy chiếc ghế bành màu đen này có thể làm được gì.
Dù sao ngày thứ bảy cũng sắp đến, chuẩn bị nhiều một ít kiểu gì cũng có thể đề cao xác suất sinh tồn.
Bên trong cổ trạch, những người khác cũng tự làm việc riêng cho đến hết thời gian.
Nhưng tại thời điểm mười một giờ đêm.
Liễu Thanh Thanh sớm rời khỏi phòng. Ánh mắt cô ta cực kỳ yên tĩnh, vẫn là phong tư trác tuyệt như cũ. Đáng tiếc đó chỉ là vẻ mỹ lệ bề ngoài mà thôi. Ở phía dưới chiếc sườn xám kia lại đang ẩn giấu khủng bố cùng sợ hãi.
Mà cùng lúc đó.
Bên trong căn phòng, Dương Gian cũng tỉnh lại, mở to hai mắt.
- Cậu tỉnh rồi.
Dương Tiểu Hoa đã sớm tỉnh, cô ta mọt mực chú ý đến Dương Gian. Nhìn thấy hắn tỉnh lại liền mở miệng hỏi thăm.
Dương Gian nói:
- Vốn dĩ tôi đâu có ngủ.
Dương Tiểu Hoa có chút sững sờ.
- Vậy mấy tiếng này cậu đang làm cái gì?
Dương Gian nói:
- Tôi đang nghỉ ngơi.
- Không ngủ mà nghỉ ngơi? Nằm nhắm mắt suy nghĩ mấy tiếng đồng hồ cậu không cảm thấy mệt sao?
Dương Tiểu Hoa có chút không thể hiểu nổi.
- Không nên thảo luận về vấn đề nhàm chán này. Mười một giờ rồi, chỉ còn lại một tiếng nữa là đến ngày cuối cùng. Sau khi đưa thư ra ngoài, chuyện ở chỗ này cũng sẽ kết thúc. Những người sống sót có thể thuận lợi tiến đến tầng thứ năm của bưu điện quỷ.
Dương Gian ngồi dậy, sau đó đi xuống giường.
Hắn cầm lấy cây trường thương màu vàng kim, sau đó đi ra ngoài.
- Chờ tôi với.
Dương Tiểu Hoa cũng hít sâu một hơi, vội vàng xoay người đứng dậy. Cô ta điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân, cầm chặt bóng bay màu đỏ đậm, định liều một lần cuối cùng.
Liều qua, cô ta liền có thể rời đi bưu điện quỷ.
Liều không được, vậy Dương Tiểu Hoa chỉ có thể giống như những người khác, chết một cách vô ích ở bên trong tòa cổ trạch quỷ dị này.
Hai người đi ra khỏi phòng.
Bên trong hành lang, Liễu Thanh Thanh, Chu Đăng, Lý Dương đã sớm tụ tập, tình thêm bọn họ nữa là năm người cùng tụ vào một chỗ.
Lý Dương lên tiếng chào hỏi.
- Đội trưởng.
Dương Gian nhìn xem rồi nói:
- Chu Đăng, cậu mang bốn chiếc ghế bành kia đặt vào một chỗ làm cái gì?
Chu Đăng trả lời.
- Không có việc gì, tôi chỉ nghiên cứu một chút.
Dương Gian hỏi:
- Có nghiên cứu ra kết quả gì không?
Lý Dương nói:
- Có một loại suy đoán tương đối táo bạo. Nó có quan hệ với việc thi thể của ông lão tự di chuyển ở ngày đầu tiên.
- Đúng là có vấn đề. Ở ngày đầu tiên, thi thể ông lão ở trên ghế tự động di chuyển. Đây hẳn không phải do người làm, mà là hiện tượng linh dị.
Dương Gian gật gật đầu, xác nhận cái này có ảnh hưởng.
Chu Đăng chỉ chỉ vào mấy chiếc ghế rồi nói:
- Tôi cảm thấy số lượng ghế không phải chỉ có bốn chiếc, mà hẳn còn có những chiếc ghế khác. Chỗ này có tổng cộng bảy căn phòng, sáu ngôi mộ, nhưng ghế chỉ có bốn cái. Điều này không quá hợp lý.