Nhưng thời gian lưu lại cho đám người nghỉ ngơi cũng không còn nhiều.
Hiện tại đã là bảy giờ tối của ngày thứ sáu.
Khoảng cách đến ngày cuối cùng, đầu thất chỉ còn lại chừng năm tiếng. Ngày mai, không biết sẽ lại phát sinh nguy hiểm kiểu gì. Mặc dù hiện tại ở bên ngoài cổ trạch đang rất bình tĩnh, không có lệ quỷ, nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy bất an như cũ.
Dù sao kinh lịch của mấy ngày gần đây cũng đã dạy cho bọn họ một khóa học cực kỳ đặc biệt.
"Vì sao bộ dạng của mình có chút lạ lẫm."
Cùng lúc đó, ở bên trong một căn phòng cũ kỹ khác.
Liễu Thanh Thanh mang ra một chiếc gương trang điểm ở trên người. Sau đó soi mặt vào trong gương, đưa tay sờ sờ lấy khuôn mặt và ngũ quan.
Ngũ quan rất hoàn mỹ, cũng rất tinh xảo, không có bất cứ điểm thiếu sót nào. Thậm chí trên da mặt còn không thể tìm ra một chút vết đen nào. Cho dù không trang điểm, không đánh phấn, da mặt vẫn cực kỳ trắng nõn. Chỉ là loại trắng nõn này không phải trắng hồng khỏe mạnh, mà là tái nhợt, không chút huyết sắc.
Đồng thời hôm nay, cô ta phát hiện ra, vốn dị bộ dạng trong trí nhớ của bản thân lại có chút lạ lẫm.
Rõ ràng vẫn là bộ dạng của trước kia, nhưng Liễu Thanh Thanh lại cảm thấy khuôn mặt này không giống với mặt của cô ta lắm. Mặt của cô ta hẳn là một bộ dạng khác.
Nhưng nếu là một khuôn mặt khác, vậy nó nên là như thế nào đây?
Liễu Thanh Thanh định nhớ lại, nhưng cảm giác được một trận hồi hộp.
Cô ta nghĩ không ra, không nghĩ ra được khuôn mặt khác kia là bộ dạng như thế nào. Hiện tại cô ta còn không phân biệt rõ được bộ dạng trước kia của bản thân. Hay là trong bất tri bất giác cô ta đã biến thành bộ dạng như thế này.
"Là do thân thể mình bị lực lượng linh dị xâm lấn nên phát sinh thay đổi, hay là trí nhớ của bản thân mình phát sinh một loại chuyển biến nào đó?"
Sau khi ý thức được sự không thích hợp của bản thân, trong lòng Liễu Thanh Thanh có chút phát lạnh.
Bởi vì nếu tiếp tục như này mà nói, cô ta cảm thấy, có lẽ đến một ngày nào đó, bản thân sẽ biến thành một người khác.
Hoàn toàn khác với bản thân cô ta của mấy tháng trước, thoát thai hoán cốt.
Ví dụ như, càng ngày cô ta càng ưa thích mặc sườn xám. Bất kể là ở trên người, hay ở trong nhà, toàn bộ quần áo đều dần dần thay đổi thành những bộ sườn xám với phong cách khác nhau.
Ví dụ như, cô ta rất ít khi đi giày cao gót. Nhưng hiện tại lại mang nó, từ đầu đến cuối, rất ít khi có ý định cởi nó ra.
Liễu Thanh Thanh từng thử đi những thứ khác, ví dụ như dép lê, giày đế bằng, nhưng cô ta luôn cảm thấy không thích hợp. Giống như những thứ đấy thiếu thiếu cái gì đó, khiến cho thân thể không được tự nhiên.
Cuối cùng, cô ta kìm lòng không được phải đổi sang giày cao gót.
Với lại…
Liễu Thanh Thanh khẽ sờ sờ vào túi trên người liền đụng phải một chiếc khăn tay.
Từ trước đến giờ, cô ta chưa từng mang theo khăn tay.
Liễu Thanh Thanh lại nhớ đến Dương Gian cùng những lời mà hắn đã nói.
"Dương Gian đã sớm phát hiện ra sự bất thường của mình. Hắn biết mình đang bị ảnh hưởng, đang bị thay đổi, cho nên hắn mới không yên lòng đối với mình. Hắn sợ mình biến thành một người khác, lạ lẫm, quỷ dị, cho nên muốn sớm bóp chết mình."
"Lần trước, khi cùng đi đến thành phố Đại Xuyên với Dương Gian để đưa thư, trong đầu mình liền xuất hiện một ít trí nhớ vụn vặt. Nhưng khi đó những trí nhớ kia chỉ là vụn vặt, không có gì nhiều. Vậy mà lần này mình lại mất trí nhớ đến mấy ngày, ngay cả bản thân tỉnh lại ở đâu cũng không biết."
"Nếu trí nhớ, thói quen, cách sống của mình bị thay đổi trong một quãng thời gian ngắn, biến thành của người khác, vậy mình vẫn còn là mình sao?"
Khi ý thức được điểm này, Liễu Thanh Thanh lập tức cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo.
Loại sửa đổi này diễn ra trong vô thanh vô tức, không chút tiếng động. Những người quen biết cô ta đều không thể nào tưởng tượng nổi, một người lại có thể thay đổi to lớn như vậy chỉ trong vòng mấy tháng.
"Nhưng mình có thể làm gì được chứ? Mình đâu có thể ngăn cản loại biến hóa này?"
Liễu Thanh Thanh cúi đầu nhìn xem chiếc sườn xám màu đỏ đậm ở trên người.
Phía trên thêu thùa hoa văn cực kỳ tinh mỹ.
Nhưng đây chính là thứ mà cô ta lột xuống được từ một cỗ thi thể trong một lần đi đưa thư. Nó cực kỳ quỷ dị, đồng thời còn mang theo một loại nguyền rủa đáng sợ nào đó.
Dường như chủ nhân lúc đầu của chiếc sườn xám này vẫn âm hồn bất tán, còn gửi gắm trên sườn xám và ảnh hưởng đến cô ta.
"Nhất định phải nhanh chóng leo lên tầng thứ năm, sau đó thoát khỏi bưu điện quỷ. Nếu không, còn tiếp tục như này nữa mà nói, không sớm thì muộn, mình sẽ không còn là mình nữa."