Nếu có thể mà nói, có lẽ cả một đời về sau những người còn lại sẽ không bao giờ đến chỗ quỷ quái nảy. Đồng thời sau này, nếu tòa cổ trạch ở đây mà xuất hiện trong thế giới bên ngoài, vậy chỉ sợ vừa thấy bọn họ liền né ra xa.
Dương Gian nói;
- Tạm thời mọi chuyện đã được xử lý xong, đều đi nghỉ ngơi một chút. Tôi qua đóng cửa, đề phòng chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Chu Đăng cũng có chút nghi ngờ.
- Chỗ này thực sự an toàn?
Dương Gian nói:
- Dù cho gặp phải nguy hiểm đi nữa, thì đó cũng là chuyện của ngày mai. Ngày hôm nay, việc đưa tang đã kết thúc. Vừa rồi trong quá trình trở về không gặp được nguy hiểm, điều đó chứng tỏ ngày thứ sáu chính là ngày đưa tang. Bởi vì nếu lựa chọn sai lầm mà nói, nguy hiểm sẽ lệ quỷ xuất hiện, không thể nào yên bình lâu như vậy được.
- Thử nghĩ mà xem. Nếu chúng ta đợi đến ngày mai mới đi đưa tang, vậy liệu thi thể của ông lão bên trong quan tài có thức tỉnh vào rạng sáng và giết chết toàn bộ chúng ta hay không?
Lý Dương lập tức nói:
- Khả năng này rất lớn.
Dương Gian đáp.
- Cho nên hôm nay không cần quá lo lắng. Về phần ngày thứ bảy hồi hồn cũng không cần quan tâm.
Liễu Thanh Thanh nói:
- Vì sao lại nói như vậy? Đúng ra ngày thứ bảy mới chính là ngày nguy hiểm nhất chứ?
- Bởi vì ngày thứ bảy hồi hồi không liên quan gì với chúng ta cả. Ngày cuối cùng, tất cả chỉ phó mặc cho trời. Có thể đưa thư thành công, vậy tự nhiên sẽ đi đưa thư. Nếu điều kiện không cho phép, vậy tôi cũng không thể nói gì hơn.
Nói xong, Dương Gian liền nhanh chân rời đi.
Hắn trở về hậu đường đóng cửa, sau đó cài chốt lại.
Tiếp đó lại đi ra tiền viện đóng cửa chính.
Sau khi làm xong mọi thứ, Dương Gian mới trở về căn phòng lúc trước, lựa chọn ngủ một giấc.
Hiện tại thời gian còn sớm, còn chưa đến ngày thứ bảy. Sau khi xác nhận ngày hôm nay sẽ không xuất hiện nguy hiểm, lựa chọn nghỉ ngơi là lựa chọn chính xác nhất.
Chu Đăng nói:
- Mấy người đều đi nghỉ ngơi hết đi. Mình tôi đứng canh ở đây là được. Nếu có biến, tôi sẽ gọi mọi người.
Hắn ta lựa chọn canh chừng.
Mặc dù đã nói là sẽ không có nguy hiểm, nhưng ở chỗ quỷ quái này, ai có thể yên tâm nghỉ ngơi cho được.
Lý Dương nói:
- Tôi ở lại với cậu, tránh trường hợp cậu lại làm ra chuyện gì đó.
Chu Đăng trợn to hai mắt.
- Cậu không tin Chu Đăng tôi hay sao? Tình huống như hiện tại tôi còn có thể làm cái gì chứ?
Lý Dương nhìn chằm chằm hắn.
- Thế trên tay cậu đang cầm cái gì vậy?
Chu Đăng sờ sờ chiếc ghế bành màu đen kia rồi nói.
- Tôi chỉ nghiên cứu một chút. Chiếc ghế này không tầm thường, tôi đang muốn xem xét nó một cách nghiêm túc. Tôi đã tính qua rồi, tổng cộng có bốn cái ghế. Hai cái bên trong đại sảnh, một cái bị lệ quỷ đẩy ra, một cái đặt bên trong hành lang. Tôi đến chuyển toàn bộ chúng chung lại một chỗ, nói không chừng có thể nghiên cứu ra cái gì đó.
Lý Dương nói:
- Cậu đừng có làm loạn. Chiếc ghế này không tầm thường, có thể ngăn cản lệ quỷ xâm lấn.
Chu Đăng lập tức đáp.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không làm loạn.
Dương Tiểu Hoa nhìn Lý Dương một chút, sau đó đưa tay xoa xoa bả vai đang mỏi nhừ.
- Tôi đi nghỉ ngơi một chút. Vừa rồi cõng cậu tương đối lâu, có chút mệt mỏi.
Rất nhanh, cô ta cũng rời đi.
Chu Đăng sờ sờ cằm:
- Thấy không, vừa rồi cô ta tiến vào phòng của Dương Gian rất tự nhiên. Cậu nói thử xem, liệu có phải cô ta và đội trưởng Dương có một chân hay không?
Lý Dương nhìn hắn ta một cái.
- Trước đó tôi cũng ở trong phòng kia. Vậy cậu nói xem, liệu tôi và Dương Tiểu Hoa có phải là cũng có một chân luôn không? Lại nói, loại người như chúng ta, có mấy ai còn cảm thấy hứng thú với phụ nữ nữa?
Chu Đăng cười hắc hắc.
- Cái này ai mà biết được, dù sao người trẻ thời này cũng rất biết chơi. Yên tâm đi, tôi hiểu mà. Bên trong chuyện linh dị, có cơ hội nghỉ ngơi, tranh thủ thư giãn một tý là chuyện tốt. Được lát nào hay lát đó, kẻo chết rồi lại lãng phí.
Liễu Thanh Thanh hừ lạnh nói:
- Nhạt nhẽo.
Nói xong liền quay người rời đi.
Cô ta đi qua phòng nhỏ đối diện để nghỉ ngơi, không muốn ở lại một chỗ với Chu Đăng.
…
Sau khi việc đưa tang của ngày thứ sáu kết thúc, mọi thứ trở về vẻ bình thường.
Dường như không hề tồn tại nguy hiểm nữa. Bên trong cổ trạch cũng không có bất cứ dấu hiệu linh dị nào.
Bên trong căn phòng cũ kỹ.
Dương Gian không chút sợ hãi, nằm ở trên giường gỗ, trực tiếp nghỉ ngơi. Tựa như hắn đang ngủ, hai con mắt nhắm chặt, không có động tĩnh.
Ở một bên, Dương Tiểu Hoa cũng tìm thấy túi ngủ từ trong đống hành lý của những người đưa thư khác. Sau khi ăn uống xong xuôi, cô ta cũng nằm co quắp bên trong túi ngủ nghỉ ngơi. Cô ta cũng rất mệt mỏi, bất kể là thân thể hay tình thần đều nhận tra tấn rất lớn.
Có thể ở dưới hoàn cảnh như vậy, tiếp nhận áp lực lớn như thế mà vẫn sống sót, nếu không phải là người điên thì cũng là người có ý chí kiên cường.
Nếu là người bình thường mà nói, hoặc là chết hoặc là lột xác.
Hiển nhiên.
Dương Tiểu Hoa thành công sống sót. Cô ta đã thích ứng được với hoàn cảnh bị lệ quỷ tập kích. Cho nên cô ta không có cam chịu, sau khi bổ sung xong thức ăn, nước uống, liền tận dụng cơ hội để nghỉ ngơi, đề cao xác suất sinh tồn của bản thân.
Cô ta lựa chọn nghỉ ngơi bên cạnh Dương Gian là vì ở chỗ này, bên cạnh Dương Gian là nơi an toàn nhất.