- Chậc chậc, nghĩ kỹ lại liền cảm thấy điều này đúng là rất khủng bố.
Ngự quỷ nhân sống lâu chưa chắc đã là lợi hại nhất. Nhưng ngự quỷ nhân lợi hại chắc chắn sẽ sống rất lâu. Ví dụ như Dương Gian lúc này, nếu không sử dụng đến lực lượng linh dị, hắn cũng không dám đảm bảo bản thân có thể sống được 100 năm.
Dương Gian nói tiếp.
- Nghỉ ngơi một chút. Sau khi xác nhận không có dị thường chúng ta liền trở về cổ trạch. Nhiệm vụ đưa thư yêu cầu chúng ta phải chờ bên trong cổ trạch bảy ngày. Mặc dù rời khỏi đó trong quãng thời gian ngắn ngủi sẽ không sao. Nhưng nếu chờ ở bên ngoài thời gian dài chắc chắn là không được.
Hắn nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.
Lúc trước, tại thời điểm Liễu Thanh Thanh bị xóa bỏ, thế mà cô gái thời kỳ Dân quốc kia không có giúp đỡ, cứ thế bị xóa bỏ?
Hay là…
Liễu Thanh Thanh bị xóa bỏ cũng không quan trọng?
Trong lòng Dương Gian nảy sinh một ít ý nghĩ. Tuy nhiên hiện tại cái này cũng không quan trọng. Trước tiên cần phải hoàn thành nhiệm vụ đưa thư cái đã
"Điểm mấu chốt để sống sót ở ngày thứ sáu là thi thể ông lão. Hiện tại thi thể bị chôn rồi, quan tài cũng đã lấp đất. Vậy ngày thứ bảy, hồi hồn sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu có nguy hiểm mà nói, cần phải sử dụng phương pháp gì để xử lý?
Dương Gian phát hiện, sau khi tiến vào cổ trạch, mỗi một đồ vật mà hắn gặp đều phát huy tác dụng.
Đèn lồng màu đỏ, ba nén nhang, ba bát cơm, khu rừng chôn quỷ, quan tài màu đỏ, thi thể ông lão.
Hiện tại suy nghĩ tỉ mỉ lại, những thứ kia đều là vật phẩm quan trọng giúp đám người sống sót ở trong cổ trạch.
Trong đám này, dù chỉ thiếu một thứ cũng sẽ khiến cho bọn họ bị đoàn diệt.
Mà những manh mối để lại đều khá mơ hồ, dường như không có bất cứ tin tức nào nhắc nhở bọn họ cả. Tất cả quá trình đều muốn bọn họ tự đi đào móc, tự suy đoán.
Dương Gian là dựa vào yêu cầu ở lại bảy ngày của nhiệm vụ cùng manh mối bảy ngày hồi hồn để đoán nó có liên quan đến quá trình tổ chức tang sự.
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ.
"Tòa cổ trạch này đơn giản giống như một cái bẫy vậy. Một cạm bẫy được bố trí một cách tỉ mỉ. Mọi người thông qua xe buýt quỷ đến đây đều là người tham dự."
Hắn cảm thấy người sắp xếp những cái này chính là ông lão vừa mới chết không lâu được bọn họ chôn vùi kia.
Nhưng người đã chết rồi, thi thể cũng không lưu lại quá nhiều thông tin, nên không có chứng cứ gì.
Mọi người lại nghỉ ngơi thêm một chút.
Lúc này, Dương Gian cũng cảm thấy trạng thái của bản thân coi như đã hoàn toàn khôi phục. Hắn lần nữa đứng dậy.
- Thời gian đến rồi, trở về thôi. Trở lại cổ trạch chờ qua ngày cuối cùng. Sau đó nhiệm vụ lần này sẽ kết thúc.
Chu Đăng nói:
- Ngày thứ bảy, ngày hoàn hồn? Hi vọng nó sẽ giống như hôm nay, không có chuyện gì. Mọi người không cần quá lo lắng, lạc quan lên một chút. Nói không chừng nguy hiểm của chuyện này đã thực sự trôi qua.
Dương Gian khẽ nhìn hắn ta một cái, nhưng không nói gì.
Hôm nay không phải là không có nguy hiểm.
Trước đó bọn họ đã đoàn diệt một lần, chỉ là nhờ hắn khởi động lại, nghịch chuyển tất cả mọi thứ, nên mới như này mà thôi.
Cho nên, nếu ngày thứ bảy có nguy hiểm mà nói, nó nhất định sẽ còn khủng bố hơn hôm nay.
Đương nhiên.
Còn có một khả năng nữa.
Ngày thứ bảy sẽ là ngày bình thường nhất, hữu kinh vô hiểm.
Mấy người lần nữa hành động, rời đi mảnh đất trống, cách xa mấy ngôi mộ, đi dọc theo con đường đất trở lại cổ trạch.
Mặc dù cảnh vật xung quanh rất quỷ dị, nhưng trên đường khá bình tĩnh, không phát sinh nguy hiểm, cũng không lại xuất hiện bóng dáng của lệ quỷ.
Cứ như vậy.
Bọn họ mai táng xong cho ông lão, đồng thời lần nữa trở về cổ trạch.
Giờ phút này cổ trạch giống như đã mất đi một loại lực lượng linh dị nào đó vậy, không còn vẻ âm u quỷ dị, cũng không có lệ quỷ bồi hồi, nên không phát sinh hiện tượng linh dị.
Chỉ là.
Tòa cổ trạch này cực kỳ yên ắng.
Ngoại trừ mấy người bọn họ ra, xung quanh không còn ai khác. Những người trước đó chết ở bên trong cổ trạch cũng không lưu lại thi thể. Thi thể của bọn họ đã mất tích một cách ly kỳ. Có lẽ sau khi chết lệ quỷ trong thi thể bọn họ đã khôi phục, hoặc là thi thể đã được những lệ quỷ khác mang đi.
Tóm lại.
Hiện tại bên trong hay bên ngoài của cổ trạch đều rất sạch sẽ.
Nhưng loại an tĩnh này lại khiến cho Dương Gian cảm thấy không được quen.
Thậm chí, khi đi vào bên trong, hắn lần nữa có cảm giác hãi hùng khiếp vía. Luôn luôn cảm thấy có thứ gì đó nguy hiểm lại đột nhiên xuất hiện.
Đương nhiên, không chỉ mình hắn có ý nghĩ này, mà những người khác cũng giống vậy.
Đại khái là do những chuyện phát sinh bên trong cổ trạch để lại bóng mờ.