Dương Gian nghiêm túc nói:
- Vấn đề của cậu cũng chính là đáp án mà tôi muốn biết. Tuy nhiên, tòa bưu điện quỷ sẽ không tồn tại quá lâu. Sau nhiệm vụ đưa thư lần này, tôi sẽ xử lý sạch sẽ.
Chu Đăng nói:
- Vậy thì tốt. Nếu cậu đi lên tầng thứ năm, vậy tầng năm của bưu điện quỷ sẽ có hai vị đội trưởng. Đến lúc đó, hai người các cậu liên thủ với nhau, xử lý chỗ quỷ quái này, đây cũng là một chuyện tốt.
Dương Gian nói:
- Hi vọng thế.
Mấy người không có gì ngồi trò chuyện với nhau, giết chết quãng thời gian chờ đợi nhàm chán.
Nhưng khi thời gian vừa đến chừng 12 giờ 25 phút.
- Két!
Tiếng mở cữa gỗ cũ kỹ đột ngột vang lên. Mặc dù âm thanh này không lớn, nhưng vì bên trong cổ trạch quá yên tĩnh, nên nó trở nên khá là nổi bật.
Trong nháy mắt.
Vừa mới ngồi tán gẫu với nhau, mọi người lập tức ngậm miệng, toàn bộ đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỗ kia… Chính là hậu đường.
Cửa sau được mở ra.
Sắc mặt Dương Gian khẽ động.
- Cửa trước và cửa sau đều bị tôi đóng lại, cũng cài chốt kỹ càng, trên cơ bản không thể nào tùy tiện mở ra. Xem ra, người nhận thư đã đến.
Liễu Thanh Thanh nói:
- Thế nhưng thời gian không đúng, lúc này đã là 12 giờ 25 phút. Theo như yêu cầu của bưu điện quỷ, người nhận thư sẽ xuất hiện lúc 12 giờ khuya.
Dương Gian đáp.
- Không, thời gian hoàn toàn chính xác, hiện tại là 12 giờ khuya.
Lý Dương, Dương Tiểu Hoa, Chu Đăng nhìn về phía Dương Gian, đều tỏ ra kinh ngạc.
Coi như cậu là đội trưởng đi nữa cũng không thể mở mắt nói bừa như thế có được không? Hiện tại toàn bộ đồng hồ hay điện thoại của tất cả mọi người đều biểu thị là 12 giờ 25 phút. Dù chúng có sai giờ đi nữa cũng chỉ là sai sót 1 2 phút mà thôi. Nhìn kiểu gì cũng không thấy cái này khớp với 12 giờ khuya kia.
Dương Gian không mở miệng giải thích.
Hắn biết rõ nguyên nhân.
Bởi vì ngày hôm qua Dương Gian đã khởi động lại 25 phút đồng hồ. Phạm vi khởi động lại kia bao gồm cả tòa cổ trạch này. Cho nên thế giới của cổ trạch bị ảnh hưởng, mặc dù hiện tại đang 12 giờ 25 phút. Nhưng trên thực tế, nếu cổ trạch không bị khởi động lại mà nói, hiện tại hẳn là 12 giờ đúng.
Nhưng lúc này hắn cũng không muốn tốn thời gian giải thích cho đám người.
Mà những người khác cũng không quá xoắn xuýt đối với chuyện này. Hiện Hiện tại cửa sau của cổ trạch bị thứ gì đó đẩy ra, dị thường đã xuất hiện, là thời điểm cần đề cao cảnh giác.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào lối nhỏ đi thông hậu đường.
Trong lòng bọn họ mặc dù có chút bất an.
Nhưng cũng gấp gáp muốn biết rõ, ở ngày cuối cùng này, rốt cục là ai sẽ xuất hiện bên trong cổ trạch, trở thành người nhận thư.
Rất nhanh.
Từ phía hậu đường truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân của người kia rất nhỏ, giống như đang đi bằng giày vải vậy. Động tĩnh tạo ra không lớn. Nhưng thông qua động tĩnh, đám người vẫn có thể biết được, người kia đã tiến vào trong cổ trạch.
Sau khi tiếng bước chân kia xuất hiện ở phía sau hậu đường, một âm thanh khác lại vang lên.
- Két!
Đây là tiếng đóng cửa, thậm chí sau cái này còn có tiếng cài chốt cửa.
Ở trong hành lang, đám người đều toát ra ý nghĩ.
"Thứ kia tiến vào, đồng thời còn cẩn thận đóng cửa."
Thông qua chút động tĩnh kia, bọn họ rất dễ dàng đoán ra được người vừa đến ở trong hậu đường đang làm cái gì.
Dương Gian muốn nhìn rõ mọi thứ, hắn lập tức mở ra mắt quỷ, trực tiếp nhìn về phía hậu đường.
Cho dù bị vách tường ngăn cản, chỉ cần không bị lực lượng linh dị quấy nhiễu, hắn vẫn có thể nhìn thấy tình huống đằng sau của cổ trạch.
Nhưng…
Mắt quỷ không bị tường ngăn cản, có thể nhìn rõ phía sau hậu đường.
Tuy nhiên, phía sau hậu đường hoàn toàn trống rỗng, không có gì. Không hề thấy người nhận thư, cũng không phát hiện ra dấu vết của lệ quỷ.
"Lại là một loại hiện tượng linh dị không thể nào lý giải."
Dương Gian như có điều suy nghĩ. Hắn không có mạnh mẽ vận dụng mắt quỷ để tìm kiếm.
Bên trong hậu đường, tiếng bước chân tiếp tục vang lên.
Thứ kia chẳng những tiến vào, mà còn đang đi về phía đại sảnh.
Cộp, cộp, cộp!
Tiếng bước chân rất nhỏ, cũng rất có nhịp điệu. Chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra được khung cảnh một người đang đi đến.
Nhưng trong tầm mắt của đám người lại không nhìn thấy gì.
Không những mắt quỷ của Dương Gian không nhìn thấy, mà những người khác cũng không thấy gì.
- Chỉ nghe tiếng, không thấy người? Không biết liệu nó có bị đụng trúng không?
Sắc mặt Chu Đăng thoáng động. Hắn ta đeo mặt nạ da người, lắng nghe tiếng bước chân, xác định vị trí, sau đó tự đi về phía kia.
Nếu người nhận thư tồn tại dưới hình thức này, theo lý thuyết mà nói, hẳn là có thể đụng.
Mặc dù hắn ta không phải là người đưa thư, nhưng điều đó cũng không cản trở việc hắn ta muốn giúp Dương Gian hoàn thành nhiệm vụ đưa thư, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.