Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2188 - Chương 2188: Minh Chứng

Chương 2188: Minh Chứng

Lý Dương vội vàng nói:

- Chu Đăng, làm như cậu quá mạo hiểm.

- Không sao đâu, tôi không dễ chết như vậy.

Chu Đăng nói, hắn ta vẫn liều lĩnh như cũ, không chút cố kỵ.

Hắn ta lập tức bước về phía tiếng bước chân kia. 0

Nhưng...

Chuyện không thể nào lý giải lại phát sinh. Cho dù Chu Đăng giang rộng hait ay, ý đồ đụng vào con lệ quỷ vô hình kia. Nhưng cả người hắn ta lại giống như mò vào không khí vậy, không đụng trúng bất cứ thứ gì.

- Không thể nào đụng trúng.

Chu Đăng nhún nhún vai, biểu thị bất đắc dĩ:

- Lần này đến lượt mấy người phải cảm thấy đau đầu rồi. Người nhận thư xuất hiện, nhưng không thể nhìn thấy, cũng không thể đụng trúng, chỉ có nghe tiếng. Thật không biết mấy người định làm gì để đưa bức thư kia ra ngoài. Cũng may là thứ này không có uy hiếp, tạm thời còn không tập kích tôi.

Lần dò xét này của hắn ta đã thăm dò ra rất nhiều thứ, không phải là hành động không có ý nghĩa.

Cho nên, trên cơ bản, những người còn lại đã nhận được ba thông tin.

Đầu tiên, người nhận thự thật sự đã đi vào bên trong cổ trạch, đồng thời hiện tại còn lưu lại ở chỗ này.

Thứ hai, người nhận thư không thể bị nhìn thấy, không thể đụng vào, chỉ có thể nghe thấy tiếng,

Thứ ba, tạm thời thứ này sẽ không có nguy hiểm.

Bọn họ cần phải nghĩ cách tiếp xúc với người nhận thư, thì may ra mới có thể thành công gửi thư màu đỏ đậm.

Liễu Thanh Thanh cau mày.

- Không nghĩ tới, ngày cuối cùng của nhiệm vụ đưa thư lại là như vậy. Mặc dù không có nguy hiểm nhưng lại không thể nào tùy tiện gửi thư. Với lại, người nhận thư này còn có thể rời đi khỏi chỗ này bất cứ lúc nào. Trước lúc người này rời đi mà chúng ta còn chưa nghĩ ra cách, vậy nhiệm vụ đưa thư chỉ có thể thất bại.

Lý Dương nhìn về phía Dương Gian, hỏi dò.

- Đội trưởng, chúng ta cần phải làm gì bây giờ?

Dương Gian nói:

- Sỡ dĩ chúng ta không nhìn thấy người nhận thư, không phải vì người kia không tồn tại, mà là do thiếu phương pháp. Có lẽ người nhận thư này không cùng một đoạn thời gian với chúng ta. Hoặc là thiếu khuyết một loại môi giới nào đó có thể nối liền hai bên, có thể cần dùng một loại phương pháp gì đó mới có thể khiến người nhận thư hiện thân.

- Nếu là phương pháp mà nói, chúng ta cần thử từng cái một, đến khi thành công thì thôi.

Trong lúc nói chuyện, tiếng bước chân vẫn còn quanh quẩn bên trong hành lang. Lúc này, động tĩnh xuất hiện một chút biến hóa. Từ bên trong hành lang trống rỗng, đám người có thể nghe thấy một tiếng thở dài.

Dường như sau khi đi vào bên trong cổ trạch và chứng kiến sự biến hóa của nó, người nhận thư kia đang nhớ lại, đang cảm khái.

Âm thanh kia rất gần, ngay ở giữa chúng ta, chỉ cách bọn họ chừng hai mét.

Nhưng ở chỗ kia, bọn họ lại không nhìn thấy bất cứ hình bóng nào của người nhận thư.

- Chúng ta cần tranh thủ thời gian nghĩ cách. Tôi cảm thấy người nhận thư sẽ không lưu lại bên trong cổ trạch quá lâu.

Dương Tiểu Hoa không khỏi có cảm giác cấp bách.

Cô ta lo lắng người nhận thư sẽ rời đi khiến cho nhiệm vụ đưa thư bị thất bại.

Lý Dương quát khẽ.

- Không nên thúc giục, mọi người đều đang nghĩ.

Bọn họ đều đang suy tư, ý đồ tìm ra một phương pháp nào đó để hoàn thành nhiệm vụ đưa thư lần này.

"Dùng quỷ vực quấy nhiễu có tác dụng không?"

Dương Gian lập tức đưa ra thí nghiệm. Dương Tiểu Hoa nói rất đúng. Nhất định phải gửi được thư trước khi người kia rời khỏi chỗ này. Nếu không, nhiệm vụ đưa thư sẽ coi như thất bại.

Sau một giây.

Dương Gian mở ra từng tầng từng tầng quỷ vực, sau đó xếp vào theo thứ tự.

Từ tầng quỷ vực thứ nhất, hắn mở ra đến quỷ vực tầng thứ sáu.

Nhưng kết quả chính là…

Không hề nhìn thấy người nhận thư ở bên trong quỷ vực.

Người kia giống như chỉ là một đoạn ghi âm ở quá khứ, chỉ lưu lại âm thanh, chứ không tồn tại thực tế.

"Không phải quỷ vực, như vậy chỉ còn lại hai khả năng. Hoặc là bởi vì trước đó mình khởi động lại khiến cổ trạch bị quấy nhiễu, thời gian đảo loạn, lúc này không thể đưa thư. Hoặc cần dùng đến môi giới, chỉ khi có môi giới mới có thể tiếp xúc đến con lệ quỷ kia."

"Ở chỗ này, cái có liên quan đến cổ trạch từ lúc mới xây đến lúc đổ nát, cũng chỉ có duy nhất một thứ."

Dương Gian nhìn về phía mấy chiếc ghế bành màu đen đang đặt giữa hành lang.

Bốn chiếc ghế này chính là nhân chứng cho sự hưng suy của tòa cổ trạch.

Mà trước đó Chu Đăng cũng từng nghiên cứu qua, mấy chiếc ghế này thực sự rất đặc biệt. Chúng có được một loại năng lực quỷ dị nào đó, cần phải đi tìm hiểu.

Mang theo ý nghĩ muốn thử, hắn lập tức ngồi xuống ghế bành màu đen, muốn nhìn xem chúng có hữu dụng không.

Nhưng đáng tiếc.

Chúng không phát huy tác dụng.

Bình Luận (0)
Comment