Ngồi lên nó chẳng khác gì đang ngồi trên một chiếc ghế bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Chu Đăng nói:
- Vô dụng thôi. Lúc trước tôi từng thử qua rồi, ngồi trên mấy cái ghế đó đều rất bình thường. Không chỉ chiếc ghế cậu ngồi, mấy cái khác tôi cũng đều thử hết rồi.
Dương Tiểu Hoa kinh hãi nói:
- Mấy người nghe thử, tiếng bước chân của người nhận thư đang rời đi…
Ở trong hành lang, tiếng bước chân kia lần nữa xuất hiện, dường như muốn rời đi, bởi vì nó đang đi về phía sân vườn.
- Người nhận thư vừa đi, nhiệm vụ đưa thư thất bại, nguyền rủa buông xuống, chúng ta sẽ chết chắc.
Liễu Thanh Thanh vội vàng đuổi theo, ý đồ đụng vào người nhận thư vô hình kia.
Nhưng mà hành động này vô tác dụng.
Bất kể là ai đều không tiếp xúc được với người kia, chỉ nghe thấy tiếng bước chận đang dần dần đi đến.
Lý Dương trầm mặt nói:
- Không đụng trúng liền có nghĩa là không ngăn cản được. Thứ này muốn đi, không ai ngăn được. Phương pháp chính là cái quan trọng nhất, hành động vừa rồi của cô không mang đến ý nghĩa nào cả.
Liễu Thanh Thanh cắn răng nói:
- Kiểu gì cũng muốn thử một chút. Nhiệm vụ đưa thư đã đến bước cuối cùng rồi, hiện tại mà xảy ra vấn đề thì quá đáng tiếc.
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe.
- Mấy chiếc ghế màu đen này là mấu chốt. Còn nhớ rõ chuyện phát sinh ở ngày gác đêm, khi lệ quỷ xâm lấn không? Có lệ quỷ đẩy ghế bành màu đen này đi đến. Như vậy chứng tỏ thứ này có thể ngăn chặn lệ quỷ vô hình.
- Ghế bành màu đen này là môi giới. Mà muốn ngăn cản người nhận thư rời đi cũng chỉ có thể dựa vào mấy chiếc ghế này.
- Bốn chiếc ghế đặt ở bốn phía, vừa vặn trống một ô cho người đứng. Bốn chiếc ghế này có thể vây chặt một người, hoặc là một quỷ vào giữa.
- Yêu cầu của bưu điện quỷ chính là đưa thư trước khi người kia rời đi. Chứ nó không nói chúng ta không thể chặn người nhận thư.
Một kế hoạch lập tức hiện ra ở trong đầu của hắn.
…
Không một ai có thể nghĩ đến người nhận thư xuất hiện ở ngày thứ bảy lại là một người vô hình, không thể nhìn thấy.
Đám người chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của người nhận thư. Đồng thời thông qua tiếng bước chân để phân biệt vị trí của người này. Ngoại trừ cái đó ra, bọn họ không còn bất cứ thủ đoạn nào để chạm đến người kia nữa.
Không thể đụng vào, liền mang ý nghĩa là Dương Gian không có cách nào tùy tiện đưa bức thư màu đỏ trong tay cho người kia.
- Bốn cái ghế? Nếu sắp đặt một cách chính xác mà nói, đúng là có thể vây nhốt một người ở chính giữa. Trước đó, mấy chiếc ghế này thậm chí còn có thể ngăn cản lệ quỷ tiến lên, nên hiện tại muốn dùng chúng để chặn đường của người nhận thư hẳn không có gì khó khăn.
Chu Đăng thoáng suy nghĩ một chút, hắn ta cảm thấy biện pháp này của Dương Gian tương đối tinh tế.
Mức độ khả thi của nó tương đối cao.
- Cho nên lúc này, điều quan trọng nhất chính là dùng bốn chiếc ghế để nhốt người nhận thư? Mức độ khó khăn của chuyện này cũng không tính là lớn.
Lý Dương nghĩ nghĩ, sau đó nhìn về một chỗ giữa hành lang.
Vừa rồi, tiếng chân của người nhận thư dừng lại ở chỗ kia, đồng thời không có động tĩnh nào khác.
- Cần bốn người đồng thời di chuyển bốn chiếc ghế, nếu tốc độ nhanh một chút cùng vị trí chuẩn xác mà nói, khả năng có thể khóa chặt được người kia/
Dương Tiểu Hoa nói, cô ta cũng cảm thấy độ khó khăn của chuyện này không tính là lớn, có thể thành công.
Trước mắt, bên phía bọn họ cũng vừa vặn có được 4 người có thể hành động.
Dương Gian, Chu Đăng, Dương Tiểu Hoa, Liễu Thanh Thanh.
Lý Dương vì chuyện linh dị lúc trước mà mất đi một tay cùng hai chân, nên hiện tại chỉ có thể làm một người tàn tật, ngồi ở bên cạnh, không có cách nào tự hành động.
Dương Gian nói:
- Vậy còn chờ gì nữa, hành động nhanh đi. Người nhận thư sẽ không ở mãi bên trong cổ trạch đâu. Thời gian của chúng ta không còn nhiều.
Mấy người còn lại cũng không nói thêm gì, lập tức hành động.
Mỗi người di chuyển một chiếc ghế bành màu đen, nhanh chóng tiến về chỗ giữa hành lang.
Bốn chiếc ghế nhanh chóng khép lại, muốn ngăn cản người vô hình kia, không cho nó di chuyển.
Nhưng trong quá trình tiến lại gần, người nhận thư vô hình kia lại động. Tiếng bước chân nho nhỏ lần nữa xuất hiện ở bên trong hành lang. Trước đó người nhận thư chỉ đứng yên một lúc, hiện tại đã bắt đầu di chuyển.
- Rầm!
Chiếc ghế bành màu đen trong tay Dương Tiểu Hoa đột nhiên va phải thứ gì đó, bị tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó là tiếng bước chân đi ngang qua người, điều này khiến cho cô ta đổ đầy mồ hôi lạnh. Tiếp đến, tiếng bước chân kia dần dần đi xa, đi về phía sân vườn.
Thấy vậy, Lý Dương trợn tròn hai mắt, vội vàng nói:
- Người nhận thư kia va phải ghế. Có tác dụng, mấy chiếc ghế này có thể ngăn cản người nhận thư.