Tất cả mọi người đều không thể đụng trúng người nhận thư, duy chỉ có mỗi chiếc ghế kia là bị đụng ngã. Điều này có nghĩa suy đoán trước đó của Dương Gian là hoàn toàn chính xác. Ghế bành màu đen có thể trở thành môi giới, giúp bọn họ tiếp xúc với tồn tại vô hình kia.
Liễu Thanh Thanh vội vàng nói:
- Người nhận thư đang muốn rời đi cổ trạch, nó đã đi ra phía ngoài.
Chu Đăng lập tức di chuyển chiếc ghế, vội vàng đi qua.
- Nhỏ tiếng một chút. Chúng ta cần thông qua tiếng bước chân của người kia để xác nhận vị trí.
Cổ trạch lần nữa trở nên yên tĩnh.
Đám người không phát ra âm thanh dư thừa, mà nhanh chóng xách ghế đuổi theo tiếng bước chân. Bọn họ không có cách nào xác định chuẩn xác vị trí của người nhận thư, mà chỉ có thể thông qua tiếng bước chân để đưa ra phán đoạn vị trí đại khái.
Cũng may tòa cổ trạch này cũng không tính là quá lớn. Sau khi xác định được vị trí đại khái, đám người dễ dàng khóa chặt được người kia.
- Rầm!
Chu Đăng nhanh chóng dùng một chiếc ghế bành đặt ở giữa lối nhỏ đi ra sân vườn.
Hắn ta vừa đặt ghế xuống đất, một cỗ lực lượng linh dị vô hình đụng đến, khiến chiếc ghế trượt trên mặt đất, phát ra từng tiếng sàn sạt, lùi ra sau chừng nửa mét.
- Chặn được.
Ánh mắt Chu Đăng lộ ra một tia vui mừng.
- Mau, mau lên.
Những người khác vội vàng xách ghế chạy đến.
Bên trái, bên phải cùng phía sau.
Bốn chiếc ghế đặt ở xung quanh một chỗ ở trong sân vườn, chắn bốn phương tám hướng.
- Thành công rồi?
Dương Gian nhíu nhíu mày, nhìn xem mấy chiếc ghế bành màu đen.
Mặc dù đã xếp đặt xong, nhưng ghế bành cũng không xuất hiện tình trạng bị va phải hay lắc lư. Cho nên hắn không có cách nào suy đoán ra được, liệu bọn họ đã thành công vây nhốt người nhận thư vào giữa hay chưa.
Chu Đăng lắc đầu nói:
- Không biết, thứ quỷ quái này, nhìn không thấy, sờ không trúng, nên rất khó để xác định xem liệu đã nhốt lại được hay chưa.
Không có gì để chứng minh điều đó cả.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Quan sát một lát liền biết. Nếu thành công vây lại mà nói, người nhận thư sẽ không đi loạn nữa.
Nhưng khi cô ta còn chưa nói xong.
Ở chỗ bên cạnh, một tiếng bước chân xuất hiện. Lần này, tiếng bước chân kia không tiếp tục đi về phía tiền viện, mà là hướng về hành lang bên phải. Dương Gian người kia muốn đi vào trong hành lang, đi đến căn phòng nào đó.
…
Nghe được tiếng bước chân xuất hiện, sắc mặt đám người đều thay đổi.
Hiển nhiên, lần cản đường vừa rồi của bọn họ đã thất bại.
Người nhận thư kia không bị vây nhốt. Vừa rồi việc xác nhận vị trí đã xuất hiện một chút xíu sai lầm. Điều này khiến cho người nhận thư thoát khốn, không bị bọn họ vây nhốt.
Lý Dương chú ý đến phương hướng di chuyển của tiếng bước chân kia, hắn ta vội vàng nói:
- Chúng ta còn có cơ hội. Dường như người nhận thư này đi đến căn phòng nào đó. Đây là một con đường chết. Chỉ cần người này đi vào, chúng ta chỉ cần dùng ghế chắn ngang hành lang là được. Người này sẽ không thể đi qua.
Những người còn lại không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe phương hướng tiếng bước chân, sau đó im lặng đi theo.
Bọn họ muốn dựa vào nghe tiếng bước chân để xác định vị trí, nên cần phải giữ yên lặng.
Quả nhiên.
Giống như suy đoán lúc trước, tiếng bước chân kia đi vào bên trong hành lang phải. Trong hành lang này có bốn căn phòng, đều là những căn phòng bỏ hoang, không có người ở. Lúc trước, tại ngày đầu tiên, mấy chỗ kia là nơi đặt chân tạm thời của đám ngự quỷ nhân. Những căn phòng kia khả năng có gì đó quái lạ.
Nhưng hiện tại, lực lượng linh dị bên trong cổ trạch đã bị tiêu trừ. Mấy căn phòng kia cũng đã trở thành phòng bình thường, không có bất cứ dị thường nào nữa.
Tiếng bước chân vừa đi vào trong hành lang, Chu Đăng liền mang ghế bành màu đen đặt trước lối vào, sau đó trực tiếp ngồi xuống.
- Thành công. Hiện tại, trừ phi thứ kia bay qua đầu của tôi, nếu không nó sẽ không thể nào vượt qua chỗ của tôi. Ngày hôm nay tôi sẽ ngồi canh ở đây. Dội trưởng Dương, chuyện còn lại sẽ do mấy người tự xử lý.
Chu Đăng ngồi ở trên ghế bành màu đen, chắn ngang lối vào hành lang, không cho người nhận thư rời đi.
Cách làm này rất chính xác, cũng tương đối ổn thỏa.
Kể từ đó bọn họ có thể kéo dài thời gian đưa thư, đồng thời thu nhỏ phạm vi tìm kiếm.
- Tốt lắm. Mở bát tương đối ổn, tối thiểu chúng ta sẽ có đủ thời gian đọ tiêu hao với người nhận thư kia.
Dương Gian cũng gật gật đầu, biểu thị mọi người có thể buông lỏng.
Tối thiểu, bọn họ sẽ không cần lo lắng người nhận thư sẽ lập tức rời đi.
- Tiếng bước chân biến mất, dường như đã đi vào căn phòng nào đó. Tuy nhiên cũng không có gì đáng ngại, chúng ta có thể loại bỏ dần dần.