Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2191 - Chương 2191: Mấu Chốt Vấn Đề

Chương 2191: Mấu Chốt Vấn Đề

Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn một chút, nhưng không thấy gì cả, cũng không nghe thấy tiếng bước chân nữa.

Dường như, sau khi đi vào bên trong, người nhận thư liền đứng yên bất động ở một chỗ nào đó, không hề di chuyển.

Tuy nhiên, toàn bộ cửa của bốn căn phòng đều ở trong tình trạng mở một nửa, cho nên người nhận thư có thể vào bất kỳ căn phòng nào trong cả bốn căn.

Dương Gian lập tức đi vào trong hành lang.

- Đặt một chiếc ghế trước lối vào. Sau đó chúng ta cứ từ từ mà bắt đầu xác nhận vị trí của nó thôi.

Hắn xách lấy một chiếc ghế bành màu đen, một đường tiến lên.

Bản thân hắn không thể đụng trúng người nhận thư, cái này không sai, nhưng ghế bành màu đen lại có thể đụng trúng.

Rất nhanh, hắn đã đi đến cuối hành lang.

Là một vách tường xây bằng gạch xanh.

Dương Gian không hề gặp phải trở ngại. Hiển nhiên người nhận thư kia cũng không đứng ở bên trong hành lang.

Tuy nhiên hắn cũng không vội, từ từ đặt lấy chiếc ghế kia ở trước cửa của căn phòng cuối cùng.

Tiếp đó, Dương Gian lại mang theo những chiếc ghế khác đặt ở phía trước cửa của căn phòng thứ hai cùng thứ ba.

Căn phòng đầu tiên không đặt, bởi vì Chu Đăng còn cần một chiếc để chặn lối ra.

Dương Gian nói:

- Chỉ cần người nhận thư di chuyển, ghế sẽ có động tĩnh.

Dương Tiểu Hoa chợt lên tiếng nhắc nhở.

- Dương Gian, nếu là người nhận thư này không bị ngăn cản bởi vách tường thì sao?

Dương Gian đáp.

- Thế thì chịu, không thể làm gì được. Tuy nhiên, đó không phải là chuyện mà chúng ta nên cân nhắc. Chúng ta chỉ có thể tin rằng người nhận thư sẽ chỉ đi qua những nơi có đường, mà không phải giống như hồn ma, có thể đi xuyên tường.

Chu Đăng nói:

- Chúng ta chỉ cần chờ một lát là có thể biết được kết quả. Người nhận thư kia duy trì một loại trạng thái di động có gián đoạn, nên sẽ không dừng lại một chỗ quá lâu.

Dường như mọi chuyện bị hắn ta nói trúng, hoặc là Chu Đăng đã phát hiện ra quy luật hành động của người nhận thư.

Rất nhanh,

- Két!

Cửa của căn phòng thứ ba đột nhiên tự động mở ra. Giống như có một người vô hình nào đó đang muốn đi từ trong ra ngoài.

Chiếc ghế bành màu đen đặt trước cửa bị thứ gì đó di chuyển, trực tiếp mở ra một lỗ hổng.

Tiếng bước chân tiếp tục xuất hiện, dường như người nhận thư đang muốn đi trở về.

"Cơ hội tốt."

Dương Gian thấy vậy vội vàng kéo lấy chiếc ghế bành màu đen kia tiến lên. Hắn đang thu nhỏ phạm vi, nhằm đảm bảo người nhận thư sẽ bị chiếc ghế trong tay hắn ngăn cản.

Một đường tiến lên, không gặp phải bất cứ dị thường nào.

Nhưng ngay khi hắn sắp sửa tụ họp lại cùng Chu Đăng, ghế bành màu đen đột nhiên bất động, không thể kéo được nữa.

Cứ như nó đã đụng trúng một cỗ thi thể vô hình, bị nó ngăn cản, không có cách nào tiếp tục di chuyển về phía trước.

"Bắt được."

Ánh mắt Dương Gian lấp lóe. Hắn liền nhìn về phía Chu Đăng.

Chu Đăng lập tức cảm giác được một cỗ lực đẩy cực lớn truyền đến từ phía sau lưng. Cỗ lực đẩy kia suýt chút nữa đã thành công hất tung chiếc ghế dưới mông hắn ta. Dù vậy, lúc này, chiếc ghế kia đang liên tục lay động, bộ dạng giống như có thể đổ bất cứ lúc nào.

Thế nhưng, phía trên chiếc ghế bành màu đen kia dường như tồn tại một loại lực lượng linh dị nào đó.

Chiếc ghế lay động kịch liệt, có mấy lần biên độ lay động có thể khiến chiếc ghế sắp bị đổ. Nhưng từ đầu đến cuối, chiếc ghế này vẫn không ngã trên mặt đất.

Dương Gian lập tức kéo chiếc ghế ở đằng sau tiến sát lại.

Trong tình trạng bị phong tỏa cả trước và sau, người nhận thư đã bị kẹt. Nó đã bị kẹt giữa hành lang, không thể tiến lên, cũng không có cách nào rời đi.

Liễu Thanh Thanh lập tức nói:

- Thành công. Lần này tuyệt đối sẽ không thể thả người nhận thư rời đi. Nếu để nó đi ra khỏi chỗ này, muốn nhốt nó lần nữa sẽ cực kỳ khó.

Chu Đăng khẽ liếc một cái.

- Nói thì hay lắm. Chuyện này cực kỳ nguy hiểm. Người nhận thư ở trong miệng mấy người chỉ sợ không phải là một người sống, mà là một con lệ quỷ vô hình. Hiện tại chúng ta chắn đường của nó, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo đâu.

Dương Gian nói:

- Cho nên chúng ta nhất định phải nhanh chóng đưa thư. Hiện tại chỉ có thể vây khốn người nhận thư. Bước tiếp theo của chúng ta sẽ là khiến cho người nhận thư hiện hình, tiến hành tiếp xúc.

- Có thể chạm vào người nhận thư cũng chỉ có mấy chiếc ghế này. Cho nên mấu chốt của vấn đề vẫn ở trên thân của chúng nó.

Hắn lập tức ngồi xuống ghế, sau đó nói:

- Chu Đăng, cậu đứng dậy, nhường chỗ cho tôi. Tôi cần tiến hành tiếp xúc vcowis người kia để đưa thư.

- Thì ra là thế, ngồi chung một chiếc ghế là có thể nhìn thấy người vô hình kia sao?

Chu Đăng lập tức hiểu ra, liền đứng dậy nhường chỗ.

Bình Luận (0)
Comment