Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2192 - Chương 2192: Thở Dài

Chương 2192: Thở Dài

Nhưng mà chiếc ghế bành màu đen kia vẫn còn lung lay, đang bị di động.

Điều này chứng tỏ, người nhận thư kia không muốn ngồi xuống, nó đang muốn cố gắng để rời đi.

Dương Gian không nói gì. Mắt quỷ của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước.

Hắn tin tưởng bản thân có thể đợi đến cơ hội này. Người nhận thự kia nhất định sẽ ngồi xuống. Chỉ cần nó ngồi xuống, hắn liền có lý do để tin tưởng, người vô hinh kia sẽ hiện hình.

Đây là một loại lý giải đối với linh dị, chứ không phải suy đoán mù quáng.

Thời gian từng giờ trôi qua.

Người nhận thư bị nhốt, không thể rời đi. Nó cố gắng dẩy chiếc ghế chắn đường nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều bị Chu Đăng áp chế trở về.

Chiếc ghế này giống như hai mặt tường vậy, hoàn toàn phong kín đường tiến cùng lùi của người nhận thư.

Dương Tiểu Hoa hỏi:

- Thế nào rồi? Đã nhìn thấy người nhận thư chưa?

- Chưa.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào quả bóng bay màu đỏ đậm trong tay cô ta.

- Khả năng tiếp theo chúng ta sẽ dùng đến thứ này. Cô chuẩn bị một chút.

- Được.

Dương Tiểu Hoa gật đầu một cách trịnh trọng.

Khoảng chừng nửa giờ sau.

Ngay khi thời gian vừa điểm một giờ sáng.

Ghế bành màu đen dừng lắc lư, dường như sau khi thử các cách, nhưng không thể đạt được hiệu quả, vì thế người nhận thư lựa chọn từ bỏ.

Tiếng bước chân tiếp tục xuất hiện, quanh đi quẩn lại.

Có thể đoán ra được, lúc này người nhận thư kia đang di chuyển tại chỗ.

Âm thanh này xuất hiện khiến cho đám người có chút rụt rè.

Chu Đăng nói đúng, từ những biểu hiện của người nhận thư, không khó để đoán ra được, đây không phải là một người, mà là một con lệ quỷ. Bởi vì, nếu là người sẽ không thể nào bị một chiếc ghế ngăn cản.

Chiếc ghế chỉ cao có chừng đó, người hoàn toàn có thể dễ dàng bước qua, sau đó đi tiếp.

Chỉ có lệ quỷ mới hành động một cách khô khan như vậy, không biết cách biến báo.

Nhưng đối với Dương Gian mà nói, người nhận thư là người hay là quỷ đều không quan trọng. Hắn chỉ cần đưa bức thư màu đỏ kia là được.

Lại thêm mấy phút nữa.

Tiếng bước chân gấp rút kia dần trở nên thong thả. Bị nhốt, người nhận thư rơi vào trạng thái yên tĩnh, tựa hồ đang đứng yên tại chỗ.

Dương Gian cũng không vội vàng, tiếp tục chờ đợi.

Rất nhanh.

Trước mặt hắn đột nhiên truyền đến tiếng thở dài.

Người nhận thư vô hình kia đang cảm khái.

Loại tâm tình giống như người sống này càng khiến cho đám người rùng mình hơn.

"Còn không chịu ngồi xuống sao?"

Dương Gian có chút không kiên nhẫn. Hắn thậm chí đã có ý định dùng ghế đập về phía bên kia, đánh cho đối phương phải ngồi xuống.

Tuy nhiên.

Tạm thời, cái ý nghĩ bạo lục này của hắn dường như không thể thực hiện.

- Két!

Phía trên ghế bành màu đen đột ngột truyền ra tiếng vang rất nhỏ, giống như có thứ gì đó ngồi vào phía trên.

Chu Đăng lập tức nói:

- Ngồi xuống. Sao rồi, đã nhìn thấy thứ quỷ quái kia chưa? Mau nói xem, bộ dạng nó thế nào?

Nhưng giờ phút này, Dương Gian không có thời gian để trả lời tên kia.

Bởi vì ở trước mắt hắn đột ngột xuất hiện một bóng người mơ hồ, sau đó dần dần hiện ra. Không biết là do hắn sinh ra ảo giác, hay là chiếc ghế này có được lực lượng quỷ dị nào đó. Vậy mà có thể khiến cho thứ không tồn tại ở hiện thực hiện ra trước mắt hắn.

Giờ khắc này.

Dương Gian nhìn thấy người nhận thư ở trên ghế đối diện. Mà người kia tựa hồ cũng đã nhìn thấy hắn.

Bóng dáng người kia càng ngày càng rõ ràng. Một cảm giác giống như đã từng quen biết xuất hiện ở trên người của hắn.

Dương Gian ngồi ở trên ghế bành màu đen, phía đối diện của hắn là một chiếc ghế khác.

Thông qua phương pháp này, bọn họ thành công nhốt người nhận thư vào giữa. Khiến cho người này không thể nào rời đi. Mà sau khi chờ một đoạn thời gian, cuối cùng người nhận thư quỷ dị cùng thần bí kia cũng đã ngồi xuống.

Đó là một bóng người mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra được, lúc này bóng người kia đang ngồi thẳng tắp ở phía đối diện với Dương Gian.

Đồng thời, chỉ có hắn mới nhìn thấy bóng người mơ hồ này, còn những người khác thì không. Bởi vì bọn họ không có ghế bành màu đen làm môi giới. Mà dần dần, bóng người mơ hồ kia càng trở nên rõ ràng, giống như từ không gian linh dị nào đó thẩm thấu đến thế giới này thông qua chiếc ghế kia. Nhưng có vẻ như bản thân Dương Gian cũng bị ảnh hưởng.

Có lẽ đối tượng xuất hiện không phải là người nhận thư. Đối với người nhận thư mà nói, Dương Gian mới là người xuất hiện.

Lúc này, người không tồn tại ở thực tế kia lại có thể gặp nhau.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.

Thân hình mơ hồ càng trở nên chân thực, đồng thời dung mạo, ngũ quan của người kia cũng dần hiển lộ ra.

Mặc dù đối phương còn chưa hiện ra rõ ràng, nhưng Dương Gian liền có thể khẳng định, người nhận thư hẳn không phải là lệ quỷ.

Bởi vì khuôn mặt kia có chút quen thuộc. Giống như hắn đã gặp qua ở chỗ nào rồi. Hắn đang cố nhớ lại, tìm tòi thông tin trong trí nhớ, dường như muốn nhớ xem người kia là ai.

Bình Luận (0)
Comment