Rốt cục là bản thân đã gặp qua người này ở đâu?
Không.
Phải nói là hắn đã nhìn thấy khuôn mặt hơi quen thuộc này ở đâu.
"Là của một người nào đó ở trên bia mộ trong khu đất trống nằm tại khu rừng đằng sau sao?"
Dương Gian đang tự hỏi, nhưng rất nhanh hắn liền phủ định ý nghĩ này.
Mặc dù trên bia mộ đúng là có mấy khuôn mặt xa lạ, nhưng bộ dạng của bọn họ đều không giống với kẻ trước mặt. Nói thẳng ra thì bất kể là khuôn mặt của người nào ở trên bia mộ đều không thể hoàn mỹ như người trước mặt.
Đúng thế.
Hoàn mỹ.
Nói dễ hiểu hơn một chút chính là anh tuấn.
Đây là một người thanh niên cực kỳ anh tuấn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, không chút huyết sắc. Mà ánh mắt của người này để lộ ra một loại chết lặng. Loại chết lặng này không phải là chết lặng vì không có tình cảm, mà là chết lặng vì chịu quá nhiều tra tấn. Dường như người này đã phải trải qua rất nhiều tra tấn da man thì mới có được ánh mắt chết lặng như này.
"Mình nhớ ra rồi."
Dương Gian nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang dần dần hiện rõ kia. Trong đầu hắn, lượng thông tin xuất hiện cũng càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, đầu hắn thoáng linh quang nhất thiểm, kế đó, một đoạn ký ức lập tức hiện ra.
Hắn chưa từng gặp người này, nhưng đã nhìn thấy qua ảnh chân dung.
Ảnh chân dung của người này từng xuất hiện trên vách tường của phòng 301, thành phố Đại Xuyên.
Đó là một bức tranh sơn dầu, nhưng lại giống với một bức ảnh chụp của thời kỳ Dân quốc. Người bên trong bức tranh là một thanh niên trẻ, cực kỳ anh tuấn.
Trong đầu Dương Gian lập tức xuất hiện nghi hoặc cùng khó hiểu.
"Người này cũng đã chết rồi, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này."
Giờ phút này, người thanh niên kia đã sắp sửa hiện ra thực thể. Nhưng dường như bị thứ gì đó quấy nhiễu, ngăn cản. Thân hình không thể nào hiện ra một cách hoàn chỉnh, có nhiều cỗ khuyết thiếu. Những chỗ khuyết kia chỉ hiện ra bộ dáng tương đối mơ hồ.
"Bên trong mấy ngôi mộ kia không có ảnh chân dung của người thanh niên này. Như vậy, người này chính là người thứ bảy của cổ trạch?"
"Như vậy hắn ta cùng bà lão của phòng 301 có quan hệ như thế nào?"
Đây là một bí ẩn.
Ở bên trong chuyện này dường như có chút liên quan với nhau. Tòa cổ trạch này, phòng 301 cùng bưu điện quỷ đều có dính líu đến nhau. Bên trong đó chắc chắn ẩn chứa một ít chuyện xưa của ngự quỷ nhân thời kỳ Dân quốc.
Chỉ là, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Dương Gian liền loại bỏ chúng ngay lập tức.
Nghĩ mấy cái này không có ý nghĩa.
Không chút do dự, Dương Gian lập tức cầm thư màu đỏ đưa đến, ý đồ thả ở trong tay của người nhận thư kia.
Chỉ cần đưa thư thành công, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành. Những việc còn lại liền đơn giản.
Nhưng, con mắt chết lặng của người nhận thư này khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào bức thư màu đỏ ở trong tay Dương Gian. Người này cũng không nhận lấy thư. Từ đầu đến cuối hai tay của người kia không có giơ lên. Sau khi ngồi yên lặng nửa ngày, cuối cùng, người kia khẽ phát ra một tiếng than thở. Tiếng than thở này bao gồm chút thất lạc cùng bất đắc dĩ, đồng thời xen lẫn chút cảm giác như được giải thoát.
"Người này có thể nhìn thấy thư."
"Nhưng lại không muốn nhận bức thư này."
"Người này đang thở dài. Điều này chứng tỏ thư và nội dung bên trong thư không quan trọng. Mà lá thư màu đỏ này giống với một loại tín hiệu hơn. Là một loại tín hiệu dùng để câu thông giữa các ngự quỷ nhân thời kỳ Dân quốc."
"Thư vừa xuất hiện, hắn ta đã biết được mọi thứ."
Dương Gian chăm chú đến tất cả những biến hóa trên khuôn mặt của người kia. Chỉ dựa vào tiếng thở dài cùng ánh mắt, hắn liền phân tích ra được rất nhiều thứ. Rất hiển nhiên, nhiệm vụ đưa thư lần này chỉ là để cho bọn họ truyền đi một loại tín hiệu nào đó.
Tại thời điểm thư màu đỏ vừa xuất hiện ở trước mặt của người nhận thư, mục đích của bưu điện quỷ liền đạt được.
Dương Gian không thèm để ý đến nhiều như vậy. Bất kể là người kia muốn nhận hay không, hắn đều phải đưa thư.
Hắn lập tức cầm thư màu đỏ nhét vào trong tay của người trước mặt.
Thư vừa rời tay.
Nhiệm vụ đưa thư của bưu điện quỷ xem như hoàn thành.
- Thư màu đỏ biến mất.
Mà ở trong tầm mắt của những người khác, sau khi bức thư màu đỏ rời khỏi tay Dương Gian, nó liền biến mất tăm.
Dường như nó đã bị một người vô hình nào đó nhận đi.
Liễu Thanh Thanh nói:
- Thành công, nhiệm vụ đưa thư đã hoàn thành.
- Hữu kinh vô hiểm, thật sự là quá tốt.
Dương Tiểu Hoa thấy vậy cũng thở phào một hơi. Cô ta cảm thấy bản thân đã có thể sống sót qua nhiệm vụ đưa thư lần này.
Đúng là khó có thể tin, một người bình thường như cô ta lại có thể leo lên tầng năm của bưu điện quỷ.
- Như vậy là xong việc rồi?