Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2194 - Chương 2194: Nhanh Chóng Rời Đi

Chương 2194: Nhanh Chóng Rời Đi

Chu Đăng có chút nghi hoặc, cảm thấy có chút thất vọng. Vốn hắn ta còn tưởng là sẽ phát sinh chuyện không tưởng nào đó cơ.

Kết quả là nó còn an toàn hơn so với mấy ngày trước. Quá trình đưa thư không hề gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Nhưng khi Dương Gian cầm thư nhét vào trong tay của người kia.

Cảnh tượng khủng bố không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Thân thể của người trước mặt liền xuất hiện biến hóa ly kỳ. Thân thể của người này bắt đầu biến chất, cứ như thời gian đang trôi qua một cách nhanh chóng ở trên thân người này vậy. Da bắt đầu nhăn nheo, trên da xuất hiện thi ban, tóc rơi rụng lả tả… Vốn là một người thanh niên tuấn lãng, thần bí, nhưng giờ phút này lại biến thành một cỗ thi thể già nua, hư thối.

Mà khuôn mặt kia cũng phát sinh một biến hóa khó tưởng tượng.

Nó không còn là khuôn mặt của một người trẻ tuổi nữa, mà là của một ông lão. Mà bộ dạng của ông lão này lại khiến Dương Gian cảm thấy kinh dị.

Bởi vì, ông lão này chính là ông lão mà hắn vừa mới chôn cất ngày hôm qua.

Hai người cùng là một.

Một cái là bộ dạng thời trẻ, một cái là bộ dạng lúc chết già.

Chỉ là không biết vì cái gì, vốn người chết lúc già lại dùng bộ dạng thời trẻ trở về, biến thành người nhận thư, du đãng bên trong cổ trạch. Đồng thời còn dùng một trạng thái không thể tưởng để tồn tại.

Rất nhanh.

Người thanh niên trẻ tuổi kia hoàn toàn biến mất. Ở trên ghế bành phía đối diện chỉ còn lại ông lão mục nát.

Mùi thi thồi tỏa ra nồng nặc, đồng thời còn xen lẫn một cỗ khí tức âm lãnh.

Một cỗ thi thể của lão già cứ thế đột ngột xuất hiện. Mà ở trong tay của cỗ thi thể này còn cầm một bức thư màu đỏ. Nhưng hiện tại, bức thư màu đỏ kia giống như một bức thư bị phủ bụi nhiều năm vậy, màu đỏ bên ngoài đã trở nên biến chất, dần phai màu.

Không còn vẻ tươi đẹp như trước nữa.

- Dương Gian, chuyện gì xảy ra vậy?

Chu Đăng lập tức giật mình, vội vàng lùi ra phía sau.

Hắn ta cũng đã nhìn thấy thi thể ở trên ghế bành màu đen.

Đây rõ ràng là thi thể của ông lão bên trong quan tài.

Vì sao.

Vì sao thi thể của ông lão kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Chẳng lẽ người nhận thư vừa rồi cũng chính là lão ta?

- Không phải trước đó tôi đã đem cỗ thi thể này đi chôn rồi hay sao? Vì cái gì nó còn chạy đến chỗ này.

Hai người Liễu Thanh Thanh, Dương Tiểu Hoa thoáng nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ kinh dị, vô ý thức lùi ra sau mấy bước, không dám đến gần cỗ thi thể kia.

Loại tình huống này, bọn họ không thể nào lý giải.

Giống như Chu Đăng nói, hôm qua bọn họ đã khiêng quan tài, mang theo thi thể của ông lão này đi chôn, hơn nữa còn là chôn rất sâu. Lúc đó, cỗ thi thể này cực kỳ thành thật, nằm yên ổn bên trong quan tài, không hề động đậy.

Vậy thì hôm nay sao nó lại chạy ra?

Hay là khi đó, bọn họ vừa mới rời đi, lệ quỷ của ông lão này liền khôi phục. Sau đó liền chui từ trong quan tài ra ngoài, hiện tại trở về cổ trạch?

Cái gọi là đầu thất hồi hồn chính là đang chỉ cái này?

Người kinh hãi không chỉ có bọn họ.

Dương Gian chính là người đã tận mắt quan sát tất cả mọi biến hóa, nên hắn cũng cực kỳ kinh hãi. Hắn cảm giác, bức thư này dường như đã để lộ ra một tín hiệu. Mà tín hiệu này có ảnh hưởng rất lớn. Nếu không, chỉ một bức thư mà nói, nó làm sao có thể khiến cho một người thanh niên anh tuấn, thần bí biến thành một cỗ thi thể âm u đầy tử khí, mặt mũi nhăn nheo như này được.

Lý Dương vội vàng hô.

- Đội trưởng, chúng ta cần nhanh chóng rời đi. Hiện tại đã đưa thư xong, không cần thiết phải tiếp tục dây dưa ở chỗ này.

Thi thể của ông lão này rất nguy hiểm.

Nếu hóa thành lệ quỷ mà nói, đó sẽ là một con lệ quỷ cực kỳ hung hãn.

Cho nên sau khi hoàn thành đưa thư, phương pháp tốt nhất chính là rời đi, cách chỗ này càng xa càng tốt, đồng thời không cần quay trở về.

- Đi.

Dương Gian cũng không dám lưu lại. Hắn cảm thấy, nhiệm vụ đưa thư lần này không hề đơn giản, có dính líu rất nhiều thứ.

Cho nên, giờ phút này, hắn vội vàng vượt qua cỗ thi thể trên ghế bành, sau đó nhanh chóng rời xa.

Hắn chạy vội đến đại sảnh, trực tiếp cõng lấy Lý Dương, sau đó nói với những người khác.

- Đi theo tôi.

Những người khác cũng không dám chần chờ, vội vàng đi theo.

Mọi người rời khỏi đại sảnh, dọc theo sân vườn, đi đến tiền viện, ý đồ rời khỏi chỗ này. Bọn họ không dám trực tiếp chạy ra ngoài, bởi vì bên ngoài là khu rừng già, trong rừng cũng có quỷ.

Hiện tại, nhiệm vụ đưa thư đã hoàn thành, còn sống rời đi liền thành mục tiêu quan trọng nhất.

Dương Gian nói:

- Đốt giấy viết thư, nhìn xem liệu có thể trực tiếp trở về bưu điện quỷ không.

Bình Luận (0)
Comment