Dương Tiểu Hoa đã chuẩn bị sẵn giấy viết thư từ trước. Nghe hắn nói vậy, cô ta liền châm lửa đốt một tờ giấy viết thư màu đen.
Giấy viết thư màu đen giống như một cây nhang màu đen đang cháy vậy, tỏa ra sương khói phiêu lãng, hội tụ vào một chỗ. Kế đó, một con đường nhỏ, quanh co uốn lượn hiện ra ở trước mặt. Ở phía cuối của con đường nhỏ này là một tòa kiến trúc cũ kỹ. Từ xa nhìn lại còn có thể chứng kiến đủ loại đèn nê ông với rất nhiều màu sắc đang sáng.
Dương Tiểu Hoa vui mừng nói:
- Đường đến bưu điện quỷ xuất hiện, thật sự đã đưa thư thành công.
Trước đó bọn họ còn lo lắng sau khi đưa thư thành công, đường về bưu điện quỷ sẽ không có cách nào xuất hiện. Hiện tại xem ra, nó vẫn có thể hiện ra.
Thủ đoạn rút lui của bưu điện quỷ vẫn là cực kỳ quỷ dị. Ngay cả ở chỗ này thế này cũng đều có thể mở ra đường trở về.
Giờ phút này, Chu Đăng chợt nói:
- Đường? Đường gì? Sao tôi không nhìn thấy?
Hắn ta không nhìn thấy đường trở về bưu điện quỷ.
Bởi vì hắn ta không phải là người đưa thư, nên không có cách nào mượn con đường này để trở về.
- Không quan tâm được nhiều như vậy.
Liễu Thanh Thanh nói, sau đó cô ta nhanh chóng bước lên con đường nhỏ kia, ý đồ theo nó trở về bưu điện quỷ.
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng khiến đám người hoảng sợ lại xuất hiện.
Ở phía xa xa, đường về bưu điện quỷ đột nhiên biến mất. Toàn bộ đường giống như bị thứ gì đó ảnh hưởng, không có cách nào tiếp tục duy trì.
Trong tầm mắt cửa bọn họ cũng có thể nhìn thấy, toàn bộ con đường nhỏ đang bị xóa đi dần dần.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Liễu Thanh Thanh sợ hãi, vội vàng lui trở về.
Bởi vì đường phía trước đã bị xóa mất, cô ta sợ nếu còn đi tiếp nữa, không chừng bản thân cũng sẽ biến mất theo.
- Thứ kia xuất hiện.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt Dương Gian cực kỳ khó coi.
Hắn nhận biết loại lực lượng linh dị xóa bỏ này.
Chính là ở trên người của ông lão kia.
Hiện tại.
Chỉ sợ lệ quỷ của ông lão kia đã thực sự khôi phục.
- Rầm! Rầm!
Ở trong cổ trạch phía sau lưng truyền đến hai tiếng động. Đó là âm thanh của ghế bành bị đụng đổ trên mặt đất phát ra động tĩnh.
Ghế đổ.
Điều này chứng tỏ, thi thể của ông lão trên ghế cũng đã động.
Dương Gian hít một hơi thật sau.
- Quả nhiên, đến ngày hồi hồn, lệ quỷ của ông lão kia liền khôi phục. Suy đoán rất nhiều, nhưng tôi cũng không ngờ được, ông lão lại dùng loại cách thức này để khôi phục.
Chu Đăng nói:
- Trước tiên cứ rời khỏi cổ trạch đã rồi hẵng tính sau. Khả năng chúng ta có thể đón được xe buýt quỷ cũng không chừng.
Hắn ta cũng cảm thấy không ổn.
Định mở ra cửa chính.
Nhưng lại phát hiện ra, vốn dĩ cửa chính có thể tùy tiện mở ra, hiện tại bị kẹt cứng, không có cách nào dịch chuyển, dù chỉ một chút.
Chu Đăng nhìn về phía Dương Gian, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cửa chính không mở được.
Dương Tiểu Hoa nói:
- Leo tường thì sao? Tường cũng không cao.
Lý Dương nói:
- Leo tường? Cái này mà cô cũng nghĩ ra được. Cửa đều mở không xong, làm sao có thể leo ra ngoài? Cả tòa cổ trạch này đều đã bị lực lượng linh dị ảnh hưởng. Dù cô có leo qua tường cũng sẽ quay trở về trong đại sảnh. Không tin tôi thử cho cô xem.
Nói xong, hắn ta tùy tiện nhặt lấy một thứ ở trên mặt đất.
Sau đó đưa tay ném thứ kia bay qua tường. Nhưng ở bên ngoài không xuất hiện tiếng động cho thấy nó đã rơi xuống đất, mà ngược lại, nó rơi vào bên trong cổ trạch.
Lý Dương nói:
- Nghe thấy rồi chứ? Thứ tôi vừa ném không hề rơi ra ngoài, mà là rơi ngược vào bên trong cổ trạch. Nói cách khác, hiện tại chúng ta đã bị nhốt.
Hắn ta trải qua không ít chuyện linh dị, nên không quá kinh ngạc đối với hiện tượng như này.
Ở chỗ này, mọi thứ đều bị nhiễu loạn.
Chu Đăng vuốt cằm nói:
- Bất kể là chỗ này quỷ dị đến đâu, nó luôn tồn tại một cửa ra. Chỉ cần tìm đến nó, chúng ta liền có thể rời đi. Đây chính là lổ thủng của lực lượng linh dị.
Dương Gian kinh ngạc nhìn hắn ta một cái.
Mặc dù Chu Đăng nói không rõ nghĩ lắm, nhưng đạo lý đúng là như thế, không hề sai.
Toàn bộ vùng đất linh dị đều có một lổ hổng thông đến thế giới hiện thực. Chỉ là bình thường rất khó tìm ra lỗ hổng này. Phải nói, trên cơ bản là không thể tìm ra, người bình thường sẽ bị nhốt đến chết.
- Sân vườn, sân vườn có thể rời đi.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên mở miệng nói, nhưng giọng điệu hơi lạ lẫm.
Dương Gian lập tức nhìn về phía cô ta.
Liễu Thanh Thanh lại có chút mê mang:
- Vừa rồi…Vừa rồi tôi mới nói chuyện phải không?
"Là lại bị mất khống chế sao?"
Dương Gian nhíu mày, giọng nói vừa rồi dường như có chút đặc biệt. Nó không giống của Liễu Thanh Thanh, mà giống như của cô gái thời kỳ Dân quốc kia.