Giờ phút này, trong đầu tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ, đó là còn sống và rút lui khỏi cổ trạch.
Người nhận thư đã nhận lấy thư màu đỏ đậm, nhiệm vụ đưa thư hoàn thành. Việc đường trở về bưu điện quỷ xuất hiện khi đốt giấy viết thư là minh chứng tốt nhất.
Mỗi một lần làm nhiệm vụ, chỉ khi hoàn thành thì mới có thể đốt giấy viết thư.
Nếu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đưa thư mà nói, dù có đốt giấy viết thư cũng hoàn toàn vô dụng. Con đường trở về bưu điện quỷ sẽ không xuất hiện.
Cửa chính của cổ trạch bị đóng chặt.
Bức tường vây không quá cao đang ngăn trở đường đi của tất cả mọi người. Nhìn qua có thể thấy tương đối dễ trèo qua, nhưng thực chất, trèo qua bên kia vẫn là cổ trạch.
Lực lượng linh dị đang ảnh hưởng tòa cổ trạch này. Hiện tại chỗ này giống như bị phong bế vậy, toàn bộ đường ra ngoài đều đã bị phá hỏng.
Nhưng câu kia của Liễu Thanh Thanh lại khiến cho mọi người biết rõ lối ra.
Sân vườn!
Đúng vậy.
Giếng trời là thứ được coi như nằm bên trong cùng bên ngoài của cổ trạch, mà phía trên sân vườn cũng không có gì che chắn.
Chu Đăng lập tức biểu thị sự nghi ngờ.
- Sân vườn thực sự sẽ có tác dụng?
- Chắc chắn.
Lý Dương hồi tưởng một chút rồi nói:
- Còn nhớ rõ con lệ quỷ biến tay chân của tôi thành hình chiếu ở trên mặt đất không?
- Chính là con lệ quỷ lưu bóng dáng trên vách tường kia. Khi rời khỏi cổ trạch, nó cũng không đi đi bằng cửa chính, cũng không đi ra bằng cửa sâu, mà nó rời đi theo giếng trời.
Một chi tiết quan trọng đã được hắn ta chú ý đến.
Hắn ta nhìn thấy đường mà con lệ quỷ trước đó rời đi.
- Có lệ quỷ rời đi bằng giếng trời, như vậy chứng tỏ sân vườn có tác dụng. Đội trưởng, tôi cảm thấy cái này đáng giá để thử.
Nói xong, Lý Dương nhìn về phía Dương Gian.
- Vậy cũng không cần do dự, cứ rút lui theo giếng trời. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, mọi chuyện đều có thể xử lý.
Dương Gian cũng không hề nghi ngờ lời nói của Liễu Thanh Thanh.
Bởi vì người nói ra câu đó căn bản không phải là Liễu Thanh Thanh, mà chính là cô gái thời kỳ Dân quốc.
Điều này chứng tỏ.
Cô gái thời kỳ Dân quốc kia còn đang ảnh hưởng đến Liễu Thanh Thanh, thậm chí ý thức của cô ta cũng không hề tiêu tán hoàn toàn, vẫn có thể ẩn núp bên trong thân thể Liễu Thanh Thanh.
Dương Gian nói:
- Vừa rồi ghế bành màu đen ở bên trong cổ trạch bị ngã, chứng tỏ thi thể của ông lão kia đã bắt đầu hoạt động. Cho nên, lúc này bên trong cổ trạch cũng chỉ còn lại một con lệ quỷ. Hiện tại quay đầu lại sẽ cực kỳ nguy hiểm, vì thế động tác của chúng ta cần phải nhanh lên.
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
- Vậy chúng ta liền hành động.
Không còn ý kiến nào khác, bọn họ lệ quỷ lựa chọn quay đầu trở về.
Diện tích của cổ trạch không tính là lớn.
Bọn họ đang ở tiền viện, nên chỉ cần đi qua một đoạn hành lang nhỏ là có thể trở về sân vườn, gần như không có gì khó khăn.
Nhưng khi bọn họ vừa quay đầu, tiến lên phía trước một đoạn, xung quanh cổ trạch liền trở nên âm trầm. Bốn phía của nó cứ như đang được bao phủ bên trong sương mù. Mặc dù không gian chưa đến mức đen kịt, nhưng tầm mắt đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Loại cảm giác này giống với thời điểm bọn họ tiến vào khu rừng già lúc trước vậy.
Ở một mức độ nào đó mà nói, cả hai cái này có chút giống nhau.
Không biết là do cổ trạch bị mất cân bằng nên khu rừng già ảnh hưởng đến nó, hay là do lệ quỷ trong người ông lão kia khôi phục lại và ảnh hưởng đến mọi thứ.
Nhưng lúc này, tất cả những cái đó đều không quan trọng,
Một đám người nhanh chóng quay trở về dọc theo đường cũ. Chỉ một lát sau, bọn họ đã tiến đến phía trước cửa vào đại sảnh.
Lực lượng linh dị ảnh hưởng cổ trạch, nhưng nó cũng không hề thay đổi bố cục của cổ trạch. Giếng trời vẫn còn đó. Ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ thấy phía trên có chút ánh sáng mơ hồ đang chiếu xuống, xua tan một ít u ám ở xung quanh.
Dương Gian sầm mặt lại.
"Mắt quỷ lại bị ảnh hưởng."
Mắt quỷ của hắn lại bị ảnh hưởng, có một loại cảm giác muốn nhắm mắt, không thể nào tiếp tục sử dụng quỷ vực.
Lúc này toàn bộ tòa cổ trạch giống như đang bị một mảnh quỷ vực bao phủ vào bên trong.
Chu Đăng hơi biến sắc, chợt nói:
- Là linh dị áp chế. Loại tình huống này càng lúc càng nghiêm trọng. Nó không khác gì so với lúc ở trên xe buýt quỷ cả. Tôi còn đang thắc mắc vì sao tòa cổ trạch này có thể áp chế lệ quỷ của tất cả ngự quỷ nhân, thì ra là do ông lão kia giở trò.
Không chỉ Dương Gian.
Mà lệ quỷ trong thân thể của hắn ta cũng bị ảnh hưởng.