.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
"Một quả bóng bay liền có thể treo một đám người lơ lửng giữa không trung? Đây là đang lừa ai vậy?"
Trong nháy mắt, ở trong đầu của hắn ta nảy sinh rất nhiều giải thích cho điều này, gì mà ảo thuật, tiên nhân hay là xiếc…
Nhưng sau một giây, tam quan của của người đàn ông này lần nữa bị phá vỡ.
Sau khi cô gái vừa rồi buông tay và rơi xuống dưới, một người thanh niên khác đang cõng lấy một người tàn tật cũng buông tay. Nhưng lần này, người kia không rơi xuống đất, mà lơ lững giữa không trung, đồng thời còn đang bước về phía bên này.
Đúng thế, không sai.
Thật sự đang đi giữa không trung, không một chút xíu phòng ngự. Trên người cũng không có cái gì gọi là cánh lượn, dù. Mà ngược lại, trên tay người này đang cầm một cây trường thương.
Người đàn ông mặc âu phục kia khẽ xoa xoa mắt, lại suy nghĩ liệu có phải là bản thân tăng ca quá nhiều, đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.
- Roẹt! Roẹt!
Ánh đèn bên trong phòng làm việc của hắn ta liên tục nhấp nháy, giống như bị chập mạch, điện thông không được tốt.
Sau đó.
Hai người bên ngoài đột nhiên biến mất, không thấy gì nữa. Nhưng quả bóng bay màu đỏ đậm vẫn mang theo một người cuối cùng, chậm rãi bay trong không trung.
Bên trong văn phòng đột nhiên xuất hiện một giọng nói lạnh lùng.
- Anh bạn, không ngại giúp chúng tôi một tay chứ.
Thân thể người đàn ông kia run lên bần bật, lông tơ dựng đứng. Hắn ta quay đầu nhìn lại.
Lập tức nhìn thấy người thanh niên bị mất một tay cùng hai chân đang ngồi trên ghế sô pha. Tuy nhiên, người khiến cho hắn ta phải chú ý chính là người thanh niên trẻ cầm cây trường thương, con mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Là một người làm việc ở đây tương đối lâu, theo bản năng của hắn ta, người thanh niên kia cực kỳ nguy hiểm.
Đó là một loại uy hiếp vượt qua sự lý giải của người bình thường.
- Được, được, không vấn đề gì cả. Chỉ cần tôi giúp được cho cậu, tôi sẽ giúp.
Người đàn ông mặc âu phục kia thả ly cafe xuống, hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại.
Lúc này hắn ta dám không giúp sao?
Nói không chừng đêm nay bản thân hắn ta đột nhiên chết một cách bất đắc kỳ tử.
- Tốt lắm, hiện tại số người hiểu chuyện đúng là không nhiều.
Dương Gian nhanh chân đi đến, đưa tay túm lấy hắn ta. Sau đó, mắt quỷ hơi chuyển động, trực tiếp nhìn về phía Chu Đăng đang lơ lửng trên không trung.
Sau một giây, hắn biến mất khỏi văn phòng. Chờ đến khi xuất hiện trở lại liền đã mang theo người đàn ông mặc âu phục kia ở giữa không trung.
Bóng bay màu đỏ đậm đang lơ lửng ở phía trước mặt, nó không ngừng bay lên, chỉ là tốc độ càng ngày càng chậm. Dường như chỉ cần bay lên thêm một đoạn nữa là bóng bay sẽ dừng, sau đó lơ lửng như vậy giữ không trung, ở một độ cao nhất định nào đó.
Từng cơn cuồng phong lạnh thấu xương thổi mạnh.
Toàn thân người đàn ông mặc âu phục kia thoáng chấn động, lộ ra vẻ sợ hãi. Hắn ta cho rằng bản thân sẽ rơi xuống, không ngờ lại có thể đứng yên trên không trung mà không có chuyện gì. Dưới chân hắn ta không có bất cứ thứ gì, nhưng cũng không bị rơi xuống.
Dương Gian không mặn không nhạt nói:
- Túm lấy sợi dây phía dưới quả bóng bay. Nhớ rõ không được buông tay, bởi vì thả nó ra, mạng của ông sẽ không còn nữa.
- Vâng, vâng.
Người đàn ông kia mặc dù kinh hoảng, nhưng cũng không mất lý trí. Hắn ta dùng hai tay nắm chặt lấy sợi dây nhỏ phía dưới bóng bay, không dám buông.
Dương Gian giơ tay, dùng thanh sài đao chặt đứt sợi dây đang quấn quanh cổ tay của Chu Đăng.
Khiến cho Chu Đăng tách rời khỏi bóng bay màu đỏ đậm.
Vừa mới thoát khỏi.
Chu Đăng lập tức mở to hai mắt, thân thể mất đi tri giác của hắn ta nhanh chóng khôi phục hành động.
Dương Gian nhìn một chút rồi nói.
- Xem ra cậu cũng không xảy ra chuyện gì.
- Quả bóng bay màu đỏ đậm này đúng là kỳ lạ. Tôi cứ như biến thành một cỗ thi thể, treo lơ lửng giữa không trung, không còn bất cứ cảm giác nào. Nếu không phải ý thức vẫn còn thanh tỉnh mà nói, ngay cả tôi cũng đều nghĩ bản thân đã chết.
Chu Đăng thoáng cử động thân thể một chút.
- Chỗ này không phải nơi nói chuyện, vẫn nên rời khỏi đây trước thì hơn.
Dương Gian dùng quỷ vực mang theo hắn ta cùng với người đàn ông mặc âu phục kia rời đi.
Lần nữa trở về bên trong tòa văn phòng lúc trước.
- Cô gái tên Liễu Thanh Thanh kia đâu rồi? Vì sao không thấy cô ta, chẵng lẽ không cùng rời khỏi với chúng ta, mà ở lại chỗ quỷ quái kia?
Ở trong văn phòng, Chu Đăng chỉ nhìn thấy Lý Dương, mà không trông thấy những người khác.
Dương Gian nói:
- Cô ta rất tốt, không có chết. Sau khi đi ra, cô ta liền rời đi.
Chu Đăng nói:
- Thật sao? Vậy thì đúng là đáng tiếc. Tuy nhiên chỗ này dường như vẫn còn thiếu một người.