Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2199 - Chương 2199: Cần Một Người

Chương 2199: Cần Một Người

Xung quanh vậy mà xuất hiện một đống nhà cao tầng, xuất hiện đường sá, đèn đuốc.

Bọn họ đã thoát khỏi vùng đất linh dị kia, trực tiếp bay đến một tòa thành thị.

- Cái này, đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại đi đến một tòa thành thị? Đội trưởng, lệ quỷ kia đâu rồi? Liệu nó còn tiếp tục tập kích chúng ta nữa không?

Lý Dương vội vàng hỏi, hắn ta cảm thấy mọi thứ dường như đã chuyển biến tốt đẹp.

Dương Gian trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Hiện tại chúng ta không còn ở trong phạm vi của cổ trạch. Bóng bay màu đỏ đậm đã mang chúng ta bay lên trời, hiển nhiên là đã thoát ly khỏi chỗ đó. Chỗ kia hẳn là nằm ở trong thành phố này, chỉ là không gian linh dị không thuộc về thực tại, vì thế mới không bị phát hiện.

Liễu Thanh Thanh đột nhiên nói:

- Dương Tiểu Hoa biến mất.

- Tôi biết. Cô ta đã bị xóa bỏ. Chỉ trong nháy mắt liền biến mất khỏi thế giới này/ Thậm chí bản thân cô ta còn không kịp phản ứng. Chỉ có đám ngự quỷ nhân chúng ta, khi tập hợp lại một chỗ mới có khả năng ứng phó với năng lực xóa bỏ kia.

- Tang phục ở trên người cũng là điểm mấu chốt. Nếu không có chúng mà nói, thân thể đã sớm biến mất.

Dương Gian cũng cảm thấy một trận hồi hộp.

Tình huống lúc đó quá nguy hiểm.

Chỉ cần chậm thêm chừng mười giây, bọn họ sẽ không thể sống sót mà rời khỏi đó.

- Như vậy, cuối cùng cũng chỉ còn lại ba người chúng ta là sống sót thôi sao?

Lúc này Lý Dương cũng đã phát hiện ra Dương Tiểu Hoa biến mất, nhất thời có chút thương cảm.

Hắn không phải thương cảm vì cô ta chết.

Mà là vì nhiệm vụ đưa thư lần này chết quá nhiều người. Gần như toàn bộ người đưa thư đều suýt chút nữa mai táng ở bên trong cổ trạch.

Cuối cùng chỉ còn lại ba người sống sót, trong đó còn phải tình thêm cả Lý Dương và Dương Gian. Nếu nghiêm ngặt mà nói, trong đám người đưa thư tầng bốn của bưu điện quỷ chỉ có mình Liễu Thanh Thanh là sống sót.

Trên không trung, bóng bay màu đỏ đậm trôi lơ lửng.

Dưới chân là một mảnh đô thị với ành đèn sáng chói.

Xung quanh là những tòa cao ốc sừng sững. Từng luồng gió mát thổi qua, lung lay thân thể mấy người. Mặc dù có hơi lạnh lẽo, nhưng lại có thể xua tan đi phần sợ hãi trong lòng đám người.

Bóng bay màu đỏ đậm đang gánh chịu bốn người Chu Đăng, Dương Gian, Liễu Thanh Thanh, Lý Dương, mang bọn họ rời khỏi vùng đất linh dị, trực tiếp trở về hiện thực.

Bưu điện quỷ đưa cho bọn họ quả bóng bay màu đỏ đậm này chính là một con đường sống.

May là bọn họ giữ được quả bóng bay màu đỏ đậm này đến cuối cùng. Nếu không mà nói, lúc này trên cơ bản mấy người bọn họ rất khó có thể còn sóng mà rời đi chỗ kia.

- Thật sự là trở về rồi, đã trở lại hiện thực. Theo như vị trí định vị của điện thoại di động định vị vệ tinh trong tay tôi thì chỗ này là… Thành phố Đại Châu.

Lúc này, Lý Dương đã thông qua điện thoại di động định vị vệ tinh để xác định vị trí của bản thân.

Đúng là bọn họ đã thoát khỏi vùng đất linh dị.

- Xem bộ dạng chính là hữu kinh vô hiểm. Thiếu chút nữa đã bị lệ quỷ trong cổ trạch giết sạch.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh thoáng động.

- Nếu đã rời đi, vậy tôi liền đi trước một bước, gặp lại tại tầng năm bưu điện quỷ. Nói xong, cô ta liền buông tay, rơi tự do từ mấy trăm mét trên không trung xuống.

Dương Gian nhìn về phía cô ta.

- Nhiệm vụ đưa thư đã kết thúc. Tại thời khắc gặp lại ở trên bưu điện quỷ tầng năm, tôi sẽ giết chết cô. Hi vọng cô chuẩn bị cho kỹ.

Trong quá trình rơi xuống dưới, Liễu Thanh Thanh không nói lời nào. Cô ta chỉ cười, một nụ cười quỷ dị cùng lạ lẫm.

Rất nhanh.

Liễu Thanh Thanh liền rơi xuống tòa thành thị phía dưới, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của đám người.

Dương Gian không ra tay vào thời điểm này. Hắn cảm thấy ân oán giữa người đưa thư nên xử lý ở trong bưu điện quỷ mà không phải tại thời điểm kết thúc nhiệm vụ. Đồng thời hắn cũng không muốn bản thân bị giày vò thêm nữa.

Lý Dương nói:

- Đội trưởng, Chu Đăng đang tiếp tục bay lên, phải nghĩ cách thả hắn ta xuống.

- Bóng bay màu đỏ đậm chỉ có người bình thường mới có thể cầm. Cần một người cầm lấy nó mói có thể mang xuống.

Ánh mắt Dương Gian khẽ liếc một chút, rơi vào bên trong một tòa cao ốc ở gần đó.

Thông qua lớp thủy tinh dày trịch, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, tuổi chừng ba mươi, giống như một tổng giám đốc của công ty đang bưng một ly cà phê. Lúc này, người kia trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào mấy người trôi lơ lửng ở bên ngoài, cứ như đang nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng vậy.

Thậm chí lúc trước cảnh tượng Liễu Thanh Thanh rơi tự do xuống dưới hắn ta cũng nhìn thấy.

Trong đầu người đàn ông này có chút đình trệ.

"Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Bình Luận (0)
Comment