Tuy nhiên tốc độ bay lên của bóng bay màu đỏ đậm có hơi chậm. Đây cũng không phải là nó bị ảnh hưởng gì đó, mà bởi vì tốc độ của nó chính là như vậy. Mặc dù tốc độ hơi chậm, nhưng chỉ cần chờ thêm một lúc, không ai biết rõ thứ đồ chơi này sẽ bay đến chỗ nào.
Giờ phút này.
Ở bên trong tòa cổ trạch tối tăm yên tĩnh chợt xuất hiện tiếng bước chân nặng nề. Chỗ cửa ra vào đại sảnh có một bóng người khủng bố đang chậm rãi đi đến, dường như người kia đi về phía này.
- Ông lão kia đi về phía này.
Trong lòng Lý Dương có chút lo lắng, con ngươi cũng hơi co lại.
Hắn ta cũng đã nhìn rõ bóng người mơ hồ ở trong bóng tối kia.
Mà theo thời gian, bóng dáng của lệ quỷ càng lúc càng rõ.
Không sai.
Chính là ông lão kia, mặt mũi nhăn nheo, thân thể gầy gò, mọc đầy thi ban, còn mang theo một mùi thi thối nồng đậm. Trông ông ta giống như một cỗ thi thể chết lâu ngày leo ra từ trong quan tài vậy.
Bóng bay màu đỏ đậm vẫn còn đang bay lên, đã vượt qua mái hiên, sắp sửa rời đi theo giếng trời.
Đây là một tin tức tốt.
Bởi vì bóng bay màu đỏ đậm không dừng lại, chứng tỏ phía trên sân vườn là thật.
Tất cả mọi người đều rất khẩn trương, hi vọng bản thân có thể thuận lợi rời đi cổ trạch trước khi lệ quỷ tìm ra đám người.
- Hình như kịp, có thể rời đi.
Lý Dương vẫn quay đầu, một mực canh chừng. Lúc này bọn họ đã được bóng bay màu đỏ đậm mang ra sân vườn.
Với độ cao này, chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ rời khỏi cổ trạch.
Ở bên trong cổ trạch, lệ quỷ không có động tĩnh. Thứ mà hắn ta chứng kiến vẫn là thân ảnh khủng bố, mơ mơ hồ hồ như trước. Lúc này, nó đã dừng lại ở bên cạnh sân vườn, đứng yên không nhúc nhích. Dường như vì bên trong cổ trạch không còn một ai, nên không có mục tiêu tập kích, vì thế nó mới đứng yên tại chỗ.
Liễu Thanh Thanh thở phào.
- Đúng là hữu kinh vô hiểm. Vận khí của chúng ta không hề tệ.
Giờ phút này.
Bọn họ đều đã cách nóc phòng mấy mét, đi vào không trung bên trên cổ trạch.
Dương Gian trầm mặc, không nói lời nào. Hắn lần nữa mở ra mắt quỷ. Loại áp chế cùng quấy nhiễu lúc nãy đã mất đi hiệu quả. Điều này chứng tỏ bọn họ đã rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của cổ trạch.
Xem như hoàn toàn rời khỏi cổ trạch.
Thế nhưng, đúng ngay lúc này.
Mí mắt Dương Gian trực nhảy, một loại cảm giác chết chóc đột nhiên xuất hiện. Mắt quỷ đang cảnh báo cho hắn biết, nguy hiểm sắp xuất hiện.
- Đội trưởng.
Lý Dương cũng cảm thấy điều này. Nhưng hắn ta vừa mới nói lời này ra khỏi miệng liền phát hiện ra bộ tang phục đang mặc trên người nhanh chóng thối rữa, sau đó biến mất.
Không chỉ mình hắn ta, mà màu sắc của chiếc sườn xám trên người Liễu Thanh Thanh cũng trở nên ảm đạm, cánh tay dần mơ hồ, giống như sắp sửa biến mất vậy. Khuôn mặt của cô ta cũng trở nên mông lung.
Dương Gian vừa sợ vừa giận.
- Con quỷ kia để mắt đến chúng ta.
Bởi vì ở trong tầm mắt của mắt quỷ, giờ phút này ông lão kia đang đứng phía dưới, ngầng đầu nhìn lên trên này, sau đó giơ tay hướng về phía bọn họ vẫy vẫy tay.
Động tác của ông lão giống như đang tạm biệt.
Nhưng thực tế đó lại là thủ đoạn kinh khủng nhất của ông lão, nó có thể xóa bỏ những lực lượng linh dị khác.
Thứ đầu tiên bị xóa chính là tang phục mà đám người mặc trên thân thể, Tuy nhiên tang phục chỉ chống đỡ nhất thời. Hiển nhiên nó không thể chống đỡ được loại tập kích này của lệ quỷ. Cho nên, tang phục trên người của cả đám mới biến mất, ngay cả chiếc sườn xám của Liễu Thanh Thanh cũng trở nên ảm đạm.
Sau đó, mọi người dần biến mất.
Không.
Xung quanh thiếu đi một người.
Không thấy Dương Tiểu Hoa đâu cả.
Cô ta chỉ là một người bình thường, không thể nào chống cự được sự xóa bỏ của lực lượng linh dị tập kích. Cô ta gần như bị xóa bỏ ngay lập tức trước khi tang phục biến mất.
Không để lại bất cứ dấu vết nào.
Thậm chí không ai nghe thấy tiếng kêu la hoảng sợ từ cô ta.
Vô thanh vô tức.
Cứ như là cô ta không hề tồn tại vậy.
Dương Gian không kịp nghĩ nhiều. Hắn lập tức điều động quỷ ảnh, bao phủ tất cả mọi người.
Hắn không tin, ngay cả lệ quỷ thực sự mà ông lão này cũng có thể xóa bỏ. Hắn cảm thấy hẳn ông lão này chỉ có thể xóa bỏ lực lượng linh dị, không thể hoàn toàn xóa bỏ lệ quỷ.
Quỷ ảnh đang nhạt dần, bóng dáng màu đen nhanh chóng ảm đạm.
Nhưng trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ, đám người lập tức biến mất.
Sau cùng.
Lực lượng xóa bỏ biến mất.
Dường như đám người đã rời khỏi cổ trạch quá xa. Ông lão kia không còn cách nào ảnh hưởng đến chỗ này.
Không.
Không đúng.
Chỗ này không phải phía trên không trung của cổ trạch.
Dương Gian đột nhiên phát hiện, bản thân đang lơ lửng trên không trung của một tòa thành phố.