Liễu Thanh Thanh cúi đầu nhìn xem cỗ thân thể nhìn khá xinh đẹp, nhưng thực tế lại có chút khủng bố cùng quỷ dị này.
Cô ta cũng muốn thoát khỏi bộ dạng như này.
Nhưng mà... Cô ta khẽ thở dài.
Ở trong cổ trạch, bởi vì đưa ra quyết định mà cô ta và Dương Gian trở mặt với nhau. Hiện tại, Dương Gian muốn giết cô ta còn không kịp, làm sao còn có thể phục sinh cho cô ta.
Liễu Thanh Thanh lẩm bẩm.
"Nếu không gây sự mà nói, khả năng cao hắn sẽ phục sinh lại chính mình."
Trên thực tế, dù hai bên không xảy ra mâu thuẫn, Dương Gian cũng không thể nào phục sinh cô ta.
Liễu Thanh Thanh là dị loại, không thể đánh cắp trí nhớ. Trừ phi sử dụng đến tấm gương quỷ, thì cô ta mới có thể phục sinh. Nhưng cái giá phải trả khi sử dụng tấm gương quỷ là quá lớn. Dưới tình huống bình thường, ít khi Dương Gian sử dụng đến năng lực phục sinh của tấm gương quỷ.
Giờ phút này.
Sau khi đưa Ưng Ca đi, Dương Gian lại quay trở về phòng an toàn số 1.
Hắn còn có chuyện chưa làm xong.
"Ưng Ca đã phục sinh. Như vậy tiếp theo mình hoàn toàn có thể phục sinh được những người khác."
Dương Gian cảm thấy loại năng lực phục sinh người chết này có chút kỳ diệu. Chỉ mới phục sinh có một người, hắn còn chưa cảm thấy đã nghiền.
Hắn muốn phục sinh thêm mấy người.
Dương Gian tự hỏi.
"Người thứ hai phục sinh nên là ai đây?"
Cần phải lựa chọn người phục sinh một cách cẩn thận. Bởi vì hắn không thể nào phục sinh kẻ địch được, cũng không thể phục sinh những người không liên quan. Mặc dù vận dụng lực lượng linh dị này cái giá tương đối nhỏ, nhưng cũng không thể lãng phí ở trên thân thể của những người khác. Cho nên, người được phục sinh phải có giá trị, hoặc là có thể giúp đỡ cho hắn.
Rất nhanh.
Người thứ hai đã chọn xong.
Phía trước Dương Gian lập tức hiện ra một hình bóng mơ hồ. Sau đó bóng người kia dần dần trở nên rõ ràng, càng lúc càng chân thực. Cuối cùng trở thành một cỗ thân thể người sống không có trí nhớ.
Sau đó, quỷ ảnh xâm lấn người kia, truyền vào bên trong một cỗ trí nhớ.
Tình huống giống như đúc với cảnh tượng phục sinh Ưng Ca trước đó.
Rất nhanh.
Người thứ hai dần thức tỉnh.
Đây là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn chừng hai mươi.
Cô ta tên là Dương Tiểu Hoa.
Hôm nay, khi thoát khỏi cổ trạch, cô ta đã bị lệ quỷ xóa bỏ. Dương Gian cảm thấy Dương Tiểu Hoa vẫn luôn nghe theo sắp xếp cửa hắn. Đến cuối cùng, nhờ có bóng bay màu đỏ đậm nên tình mạng của đám người mới có thể giữ.
Dương Gian quyết định cho cô ta danh ngạch phục sinh thứ hai.
Dương Tiểu Hoa mơ mơ màng màng, giống như đang tỉnh lại trong giấc mộng vậy. Cô ta còn chưa mở mắt liền nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt nhưng cực kỳ quen thuộc.
- Cô tỉnh rồi?
- Dương Gian?
Tại thời điểm nhìn thấy Dương Gian, Dương Tiểu Hoa cũng không tỏ ra kinh ngạc, mà nhìn ngó quan sát xung quanh.
- Không cần nhìn, chỗ này không phải cổ trạch. Nhiệm vụ đưa thứ kết thúc. Nhưng xin lỗi, cô đã chết. Thử cẩn thận nhớ lại một chuyện chuyện sau đó đi, tất cả đều ở trong đầu của cô rồi.
Dương Gian chỉ chỉ vào đầu. Tại thời điểm phục sinh Dương Tiểu Hoa, hắn đã thay đổi một phần trí nhớ, để cho cô ta biết bản thân chết như thế nào.
Dương Tiểu Hoa lập tức hồi tưởng.
Tại thời điểm đó, cô ta đang cùng đám người dùng bóng bay màu đỏ đậm rời khỏi cổ trạch. Nhưng mọi người lại bị lệ quỷ để mắt đến, thân thể cô ta dần mơ hồ, sau đó biến mất. Ký ức đến đây thì hết.
- Hiện tại tôi đây là chuyện gì xảy ra?
Dương Tiểu Hoa cúi đầu quan sát thân thể.
Dương Gian nói:
- Tôi đã phuc sinh cô lại, đơn giản vậy thôi. Hiện tại cô đã thoát khỏi nguyền rủa của bưu điện quỷ, khôi phục sự tự do.
Nghe được lời này, Dương Tiểu Hoa giật mình mất một lúc.
Dương Gian cũng không để ý đến cô ta, mà tiếp tục sắp xếp một số vật phẩm linh dị.
Hắn mang hai viên xúc xắc màu đỏ đen kia cất đi. Tiếp đến là chiếc vòng ngọc màu đỏ thắm trên cổ tay. Vốn hắn cũng định gỡ xuống và cất kỹ, nhưng sau một hồi suy nghĩ. Hắn cảm thấy thứ đồ chơi này có khả năng sẽ phát huy tác dụng ở thời điểm nào đó, vì thế liền từ bỏ ý nghĩ kia.
Tạm thời hắn cũng không định sử dụng đến cây trường thương, vì thế liền cất nó trong phòng an toàn. Nếu muốn lấy nó mà nói, hắn hoàn toàn có thể dùng quỷ vực, trực tiếp xâm lấn, mở ra phòng an toàn. Có thể nói, chỉ cần mấy giây đồng hồ hắn liền có thể lấy nó đi.
Dù sao mục đích của phòng an toàn cũng chỉ là phòng ngừa lệ quỷ xâm lấn, chứ không thể phòng ngừa ngự quỷ nhân xâm lấn.
Cuối cùng, hắn bắt đầu nghiên cứu bàn tay quỷ dị bị hắn chém xuống kia. Hắn muốn tìm hiểu xem quy luật giết người của thứ này, để biết liệu có lợi dụng nó được hay không.