Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222: Là Tôi Thì Sao

Chương 222: Là Tôi Thì Sao

- Chuyện ở tiểu khu kia cũng khá phức tạp, nó có dính líu đến chuyện linh dị, trước tiên cứ ổn định cục diện trước, sau đó lại tính sau. Ngăn chặn mấy lời đồn kia đi, đừng để cho nó lan truyền ra ngoài, hiện tại là thời khắc quan trọng, cần ổn định lại cục diện. Phía trên đã hạ mệnh lệnh bằng bất cứ giá nào cũng phải duy trì trị an của thành phố Đại Xương, bảo vệ tính mạng và tài sản của quần chúng. Việc phong tỏa cũng là vì tốt cho bọn họ mà thôi, nếu người dân xung quanh không hiểu mấy cậu cứ kiên nhẫn giải thích cho họ hiểu.

- Kết quả, tôi chỉ cần kết quả, không phải báo cáo, cậu viết nhiều báo cáo như vậy để làm gì, có được ích lợi gì đâu, đừng làm những chuyện vô ích như vậy.

Lưu đội trưởng đang bận rộn làm việc ở trong đại sảnh, rất nhiều vụ án cần xin ý kiến của anh ta, anh ta luôn cảm thấy một ngày có 24 giờ đồng hồ là không đủ dùng. Thế nhưng đây đều là đặc điểm công việc của Lưu đội, anh ta không biết làm cách nào hơn được nữa. Dù sao hiện tại cũng đang là thời kỳ đặc thù.

Lưu đội trưởng xoa xoa trán, anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn biết trách nhiệm bản thân anh ta rất lớn, không thể làm việc qua loa được, dù sao hiện tại anh ta cũng là người có chức vụ cao nhất trong cái sở này. Chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn, câu nói này Lưu đội trưởng hiểu được.

Dương Gian nói:

- Lưu đội trưởng, nhìn có vẻ rất bận, xem ra tôi đến không đúng thời điểm, đã làm chậm trễ công việc của anh.

Lưu đội trưởng ngẩng đầu, thấy người đến là Dương Gian, anh ta chỉ còn biết lắc đầu cười khổ:

- Không, cậu nói sai rồi, cậu đến xem như tôi được nghỉ ngơi, dù sao phía trên đã có quy định, chuyện của Cảnh sát Quốc tế được đặt lên hàng đầu, việc nhỏ cũng phải coi như đại sự, tạm tời tôi có thể nhân dịp này mà thả lỏng một chút. Dù sao mỗi một hành động của các cậu cho dù nhỏ thì nó cũng đều có ảnh hưởng rất lớn đến việc sống hay chết, tồn hay vong của thành phố Đại Xương. Chỉ cần có một lỗi nhỏ trong chuyện của mấy cậu thôi là có thể có mấy trăm vạn người chết.

Dương Gian nói:

- Đừng có nói chuyện nghiêm trọng như vậy chứ, gì mà mạng của mấy trăm vạn người. Cái đó tôi cũng không cách nào đảm đương được, đó là chuyện của quốc gia, lần này tôi đến đây để bàn bạc việc tư.

Lưu đội trưởng đứng lên, nhân dịp khoảng thời gian rảnh ngắn ngủi này để pha một ly trà:

- Giống như cuộc gọi lúc trước, cậu muốn tìm Cảnh sát Triệu, Triệu Khai Minh đúng chứ. Cậu muốn uống trà không?

Dương Gian nói:

- Không cần?

Lưu đội trưởng nói:

- Đúng là tôi có cách liên lạc với Cảnh sát Triệu, nhưng chỉ tại thời điểm xảy ra chuyện linh dị mà thôi. Còn nình thường, không có chuyện linh dị xảy ra tôi cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại cho cậu ta. Cậu ta không phải là một người có thể dễ ở chung, điều này chắc cậu cũng hiểu. Dù sao cũng không trải qua chuyện môn huấn luyện, đây đều là nhân tài thời kỳ đặc thù cho nên giác ngộ không cao lắm. Đúng rồi, những lời này cậu đừng có nói cho Cảnh sát Triệu biết đó, không là khả năng tôi bị cậu ta xử lý liền.

Dương Gian cười nói:

- Anh cứ yên tâm đi, sao tôi làm như vậy được, tôi không phải là người nhiều chuyện như vậy đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng thích tên Triệu Khai Minh kia.

Lưu đội trưởng hỏi:

- Vậy cậu tìm cậu ta là có chuyện gì?

Dương Gian nói:

- Chỉ xác định một số chuyện mà thôi.

Lưu đội trưởng nói:

- Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ cho cậu số điện thoại di dộng vệ tinh của cậu ta, sau đó cậu gọi cho cậu ta để nói chuyện. Nhưng vốn chuyện này cậu có thể gọi cho tiếp tuyến viên của cậu mà, cần gì phải mất công chạy đến đây làm gì?

Dương Gian nói:

- Cũng thuận tiện có chút chuyện cá nhân, muốn nhờ anh thả một người, không biết Lưu đội trưởng cảm thấy có được tiện không.

Lưu đội trưởng nói:

- Người đó phạm phải tội gì? Nếu như là tội phạm hình sự thì tôi chỉ có nói xin lỗi với cậu mà thôi.

Dương Gian nói:

- Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu, có lẽ là hiểu lầm nữa.

Lưu đội trưởng nói:

- Vậy cậu nói tên cho tôi biết tên người đó đi, tôi sẽ cho người đi điều tra, nếu người đó chỉ phạm phải lỗi nhỏ thì tôi sẽ thả người đó ra sớm một chút cũng được. Nhưng nếu người này liên quan đến những vụ án quan trọng thì tôi sẽ không đồng ý đâu, đây là luật rồi, mong cậu có thể hiểu và thứ lỗi.

Dương Gian nói:

- Đương nhiên, tôi sẽ không để cho Lưu đội trưởng anh phải khó xử, Người bạn kia của tôi tên là Trương Vĩ, tuổi tác thì tương đương với tôi, tôi khẳng định cậu ta không thể nào phạm tội được.

Lưu đội trưởng nói:

- Được rồi, đây là số điện thoại di động vệ tinh của Cảnh sát Triệu, cậu cứ gọi cho cậu ta đi.

Sau đó anh ta bắt đầu gọi người đi điều tra hồ sơ của Trương Vĩ xem thử đối phương phạm phải tội gì mà bị bắt vào đây.

….

Dương Gian đứng ở trong cục cảnh sát, cầm điện thoại di động vệ tinh của Chu Chính bấm dãy số mà Lưu Kiến Minh vừa mới cho hắn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Reng reng reng!"

Lập tức có giọng nói của Triệu Khai Minh vang lên từ đầu dây bên kia.

- Alo, ai vậy?

- Triệu Khai Minh, tôi đây, Dương Gian.

Triệu Khai Minh nhếch miệng cười một tiếng:

- Dương Gian? Vậy mà cũng có lúc cậu phải chủ động gọi điện cho tôi hay sao, thật sự hiếm thấy đó nha, sao vậy, nghĩ thông rồi à? Muốn làm thủ hạ, trợ giúp tôi quản lý thành phố Đại Xương hay sao?

Dương Gian nói:

- Một nhà 4 người của Nghiêm Lực là do anh giết?

Hắn cũng quyết định đi thẳng vào vấn đề, không cần phải vòng vo tam quốc làm gì, như vậy chỉ tổ tốn thời gian mà thôi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com

Ở đầu dây bên này, Triệu Khai Minh hơi ngừng một chút, sau đó mới mởi miệng nói:

- Cậu... Vì sao cậu lại hỏi như vậy?

Dương Gian nói:

- Trước khi chết Nghiêm Lực có nói cho tôi biết, người của câu lạc bộ muốn giết anh ta, anh ta nhắc nhở tôi nên cẩn thận, mà Vương Tiểu Cường ở câu lạc bộ thì lại nói hắn ta khống ra tay với Nghiêm Lực, đồng thời hắn ta còn muốn diệt trừ tôi. Chắc chắn có người muốn mượn tay của câu lạc bộ Tiểu Cường để loại bỏ tôi, Nghiêm Lực chỉ bị mơ mơ màng màng cuốn vào trong chuyện này. Anh ta không thể biết do người của câu lạc bộ muốn giết anh ta hay là người khác muốn giết anh ta. Nếu tôi và câu lạc bộ Tiểu Cường đánh nhau, người nào ở trong thành phố Đại Xương sẽ được lợi lớn nhất? Tôi nghĩ Triệu Khai Minh anh sẽ hiểu rõ hơn tôi nhỉ.

- Anh biết tôi và Nghiêm Lực đã hợp tác qua, cũng biết năng lực máu quỷ của anh ta có tác dụng rất lớn trong việc hoàn thành công tác đối với bất kỳ vị Cảnh sát Quốc tế nào. Cho nên, nếu anh ta chết đi sẽ khiến cho tôi bị mất đi một sự trợ giúp lớn về sau, hơn nữa còn có thể thông qua đó khiến cho tôi phải nghi ngờ câu lạc bộ và Vương Tiểu Cường, nếu hai bên chúng tôi đánh nhau, như vậy một cục đá hạ ba con chim. Người khơi mào cuộc tranh đấu này chỉ cần kê gối cao mà ngủ là được, chỉ chờ kết quả thôi, sau đó đi thu dọn tàn cuộc. Không biết suy đoán này của tôi có đúng không?

Giọng điệu của Dương Gian vô cùng nghiêm túc, ngoài ra còn mang theo một sự lạnh lùng cùng địch ý.

Điện thoại truyền đến tiếng cười to của Triệu Khai Minh:

- Ha ha ha ha.

- Anh đang cười cái gì? Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com

Triệu Khai Minh cười, sau đó giọng điệu đột nhiên thay đổi lại, có chút dữ tợn nói:

- Dương Gian, không nghĩ đến cậu vẫn có chút đầu óc đó chứ, nhưng như vậy còn chưa đủ thông minh đâu. Không sai, Nghiêm Lực là do tôi giết, cả nhà cậu ta cũng là do tôi giết. Tôi cố ý giết chết 4 người kia để chọc giận cậu, để cậu và câu lạc bộ Tiểu Cường phải xung đột với nhau. Ha ha, lúc trước ở trong thành phố cậu cũng đã từng nói sẽ bồi tôi đến cùng. Sao vậy không phải lúc đó cậu chỉ nói chơi đó chứ. Có mấy lời, một khi đã nói ra miệng thì phải làm, hôm nay cậu làm không tồi. Tôi vừa mới nhận được tin tức, câu lạc bộ Tiểu Cường đã chịu tổn thất không nhỏ, chết mười mấy người lận, đa số đại cổ đông đều bị chết trong tay cậu. Cậu ta tay thật tàn nhẫn thật đó, chỉ tiếc là cậu không thể giết được Vương Tiểu Cường, đương nhiên cậu không thể nào giết cậu ta được đâu, con quỷ kia chính là con quỷ mà đích thân người anh của cậu ta, giáo sư Vương lựa chọn. Mặc dù cấp bậc của nó không cao nhưng nó lại rất đặc thù, dùng nó để bảo vệ tánh mạng của Vương Tiểu Cường là điều dễ dàng. Cậu thử nghĩ lại xem, nếu Vương Tiểu Cường không chết, cậu lại biến câu lạc bộ của cậu ta thành dạng này, vậy hắn sẽ làm gì? Có phải là trong lúc tức giận cậu ta sẽ giết cả nhà cậu không? Ha ha, đây chính là chuyện mà tôi mong mỏi nhìn thấy nhất.

Bình Luận (0)
Comment