Dương Gian nhíu mày:
- Tôi còn tưởng rằng anh sẽ chối không chịu nhận, không nghĩ anh lại thừa nhận dứt khoát như vậy.
Triệu Khai Minh cười lạnh:
- Vì sao tôi phải chối? Cậu gọi cú điện thoại này thì có thể nói là cậu đã suy đoán ra được chân tướng của sự việc, tôi có giấu giấu diếm diếm cũng chẳng làm được gì nữa. Mà hiện tại cậu và Vương Tiểu Cường đã kết lên một mối thâm thù, hiện tại dù tôi không đứng ở giữa để châm ngồi thì hai cậu cũng lao vào nhau thôi. Cho dù có biết được nguyên nhân của chuyện này là do tôi gây ra cũng đã muộn rồi, cậu ta sẽ không bỏ qua cho cậu. Bình thường cậu ta đều nói là cười với nhau để hóa giải mọi thù hận, nhất tiếu giải ân cừu, nhưng thực tế có lẽ cậu không biết, chính cậu ta lại là người thù dai nhất.
- Mặt khác, mặc dù việc ở thôn Hoàng Cương khiến câu lạc bộ Tiểu Cường chết không ít người nhưng không chỉ còn mỗi một mình Vương Tiểu Cường là ngự quỷ nhân. Hôm nay cậu khá là may mắn nên có một ít người không ở trong câu lạc bộ, nếu cho Vương Tiểu Cường một chút thời gian, chờ cho cậu ta sắp xếp lại mọi chuyện, xem như cậu có không chế hai con quỷ cũng vậy mà thôi.
Dương Gian nói:
- Sao anh lại nói cho tôi biết nhiều như vậy? Anh không sợ tôi lập tức giết chết anh hay sao?
Sắc mặt hắn đã trở nên âm trầm đến cực điểm. Tên Triệu Khai Minh này đúng là một con rắn độc, hắn ta ẩn núp rất sau, nếu không nhờ chuyện này khiến hắn mới phát hiện ra một chút manh mối, bằng không chỉ sợ đến sau này hắn vẫn còn mơ mơ màng màng cho rằng anh ta chỉ là người khá lỗ mãng.
Triệu Khai Minh khinh khỉnh nói:
- Tôi sẽ biến mất một khoảng thời gian, cậu yên tâm, cậu sẽ không thể nào tìm thấy tôi đâu. Trước khi cậu và Vương Tiểu Cường phân ra thắng bại, tôi sẽ không ló mặt ra ngoài đâu, tôi cũng không ngu đến mức đó. Chỉ cần nhảy ra thì tôi sẽ bị hai người vây công ngay, chỉ cần tôi không lộ mặt thì hai người sẽ đánh nhau đến cùng, tôi cảm thấy khả năng người chết là cậu sẽ cao hơn một chút.
- Người trẻ tuổi, cậu còn non và xanh lắm, xã hội này rất hung hiểm, cậu còn phải học hỏi nhiều. Cậu đừng nghĩ rằng cậu đã đọc sách mấy năm, lại trở thành ngự quỷ nhân đã nghĩ bản thân là người không bình thường. Trong mắt tôi, cậu vẫn còn quá non nớt, đây là thủ đoạn của người lớn, trẻ con như cậu chơi không nổi đâu. Giống việc lôi kéo mấy thằng ngốc đi giải quyết chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương đấy, nói thật lúc đó tôi cứ nghĩ là cậu sẽ chết ở trong đó cơ. Nhưng chẳng ngờ vận may của cậu quá tốt, không những có thể sống sót trở về mà còn giải quyết luôn chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương. Không thể không nói, vận khí của cậu thực sự tốt, thực lực cũng khá, tôi đã cho rằng cậu là một mối uy hiếp tiềm ẩn đối với tôi. Cảnh sát Quốc tế ở thành phố Đại Xương chỉ có thể là tôi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
- Cộc cộc, cộc cộc!
Ngay khi Triệu Khai Minh nói chuyện, Dương Gian cũng không trả lời lại mà đầu dây bên phía của Dương Gian chỉ truyền tới tiếng gõ cữa nặng nề. Một tiếng lại một tiếng, giống như đang gõ vào trong tâm khảm của con người vậy, khiến cho người nghe gần như thở không nổi.
Giọng điệu của Triệu Khai Minh lập tức biến đổi, vội vàng hỏi:
- Đây là cái gì?
Đến lúc này trong điện thoại mới vang lên giọng nói của Dương Gian:
- Có một loại mô típ mà nhiều truyện hay áp dụng, đó là nhân vật phản diện sẽ chết do nói nhiều. Cho nên anh hiểu được bao nhiêu về chuyện của quỷ gõ cửa? Nếu anh chưa biết thì từ từ rồi anh sẽ biết, sắp sửa rồi. Nếu cái chết của Nghiêm Lực và mọi chuyện của câu lạc bộ Tiểu Cường đều do anh sắp xếp, vậy tôi yên tâm rồi. Ít nhất tôi cũng biết kẻ thù của mình là ai, nên tôi sẽ gửi cho anh một bức thư khiêu chiến trước, nếu anh tiếp được phong thư này, chúng ta sẽ quyết đấu với nhau sau.
Sau khi nói hắn lập tức cúp điện.
Sau khi thấy cuộc gọi bị ngắt, Triệu Khai Minh lập tức cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, hắn ta vội vàng gọi điện cho Liên lạc viên của riêng hắn ta để hỏi, sau đó người kia gửi cho hắn ta hồ sơ chuyện linh dị ở trường Trung học phổ thông số '7' Thành phố Đại Xương.
"Chuyện linh dị của quỷ gõ cửa ở trường Trung học phổ thông số 7 Thành phố Đại Xương"
Sau khi Triệu Khai Minh đọc qua một lượt, sắc mặt của hắn ta trở nên cực kỳ khó coi. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
"Chỉ cần là người nghe được tiếng gõ cửa đều sẽ bị con quỷ kia tìm tới... Đây chính là một con quỷ đã có thể sinh ra quỷ vực. Con mẹ nó, tên Dương Gian chết tiệt, vậy mà lại dám giở trò, hắn muốn ta bị quỷ theo đuôi này và chết trong quỷ vực? Tốt, tốt lắm, cực kỳ tốt, tên này học hỏi rất nhanh, vừa mới dạy cho hắn một khóa mà hiện tại hắn đã áp dụng được, hay cho một chiêu mượn đao giết người, hơn nữa còn là mượn của một con quỷ."
Muốn sống sót từ trong tay của một con quỷ cấp A là chuyện rất khó khăn, hơn nữa con quỷ kia còn có quỷ vực.
Chiêu này của Dương Gian đúng là cao tay. Dù hiện tại Triệu Khai Minh có giết Dương Gian thì nguyền rủa này vẫn còn trên người hắn ta, hắn ta vẫn phải đối đầu với sự truy sát của lệ quỷ. Quan trọng hơn cả là con mẹ nó, hắn ta không biết con quỷ kia sẽ đến chào hỏi vào lúc nào.
Hiện tại Triệu Khai Minh thật sự muốn vả cho bản thân hắn ta một cái, đang yên đang lành lại tỏ ra ưu việt để trêu đùa với Dương Gian làm gì, khiến bản thân hắn ta lại bị lệ quỷ truy sát.
Dương Gian cất điện thoại vệ tinh, trong lòng âm thầm tính toán.
"Tên Triệu Khai Minh này, không biết hắn ta có tránh thoát khỏi được lần tập kích của quỷ gõ cửa không, nếu hắn ta có thể sống thì mối nguy hiểm của tên này thực sự rất lớn, nếu hắn ta cứ như vậy mà chết đi cũng là một chuyện tốt đối với mình."
Trước mắt mà nói quỷ gõ cửa là con quỷ cực kỳ khủng bố, cơ hội để sống sót khỏi chuyện này không lớn.
Dưới tình trạng không biết quy luật của nó mà nói, độ nguy hiểm của nó được chia 5 5 với chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, thuộc về loại chuyện linh dị khó giải thích.
Lúc này có một người cảnh sát đi đến và báo cáo:
- Đã tra được Trương Vĩ, người này bị bắt vào nhà giam, do đám người Tiểu Trương dẫn đội, đi càn quyết tệ nạn lúc tối hôm qua chộp được. Nhưng người này không có phạm pháp, trên khẩu cung chỉ nói là bị người khác lừa vào. Cũng chưa được tính là vi phạm lần đầu, xử lý một chút là có thể cho ra ngoài.
Lưu đội trưởng nói:
- Nếu đã không có chuyện gì thì cứ thả người đi, gần đây chuyện hơi nhiều, có thể giải quyết vụ nào thì hay vụ đó, đừng có dây dưa lâu làm gì cậu mang theo Dương Gian đi đến đó một chuyến, để cậu ta mang tên Trương Vĩ kia đi.
Người cảnh sát gật đầu:
- Vâng, đội trưởng.
Dương Gian chào hỏi:
- Thôi, Lưu đội trưởng ngài cứ bận bịu, tôi đi trước một bước đây.