Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2220 - Chương 2220: Lệ Quỷ Vô Hình

Chương 2220: Lệ Quỷ Vô Hình

Bộ dạng của Trương Vĩ có chút nghi thần nghi quỷ, không biết là bị cái gì kích thích.

Dương Gian nói:

- Cái mà cậu nói đâu phải người, khả năng là quỷ đúng không?

- Xuỵt, từ đó không thể nói ra. Nếu nó mà biết là sẽ chết người đấy.

Trương Vĩ lập tức đưa ra mấy bức hình khác, sau đó nói tiếp.

- Mấy người này đã mất tích một cách ly kỳ. Trước khi bọn họ mất tích đều từng nói với tôi về thứ kia. Chỉ là ngày hôm sau, bọn họ liền biến mất, không thấy đâu nữa.

- Nó biết bên cạnh tôi có người đang nghi ngờ nó, cho nên nó liền giết chết tất cả những người nghi ngờ. Chuyện như này đã kéo dài hơn một tuần. Tôi nghĩ là vụ điều tra lần trước đã trêu chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Ý của hắn ta chính là mấy vụ án giết người ở trong thành phố Đại Xương.

Có người chết một cách bí ẩn, thi thể đều mất đi một số bộ phận, không thấy đâu cả. Lúc đó Dương Gian cũng từng xem qua, chỉ là hắn không quá quan tâm. Hắn nghĩ chuyện này không phải là chuyện linh dị, nên bàn giao cho Lưu Tiểu Vũ xử lý. Sau đó hắn không còn nhận được tin tức liên quan đến vụ này, nên không để ý đến nữa.

Dù sao Dương Gian cũng tương đối bề bộn, hắn cần phải đi xử lý những chuyện linh dị quan trọng. Còn mấy vụ án mất tích ly kỳ kia, đúng là không lọt nổi vào mắt của hắn.

Dương Gian hỏi lại lần nữa.

- Cậu xác định bên người xảy ra vấn đề thật chứ không phải là bản thân nghi thần nghi quỷ?

Trương Vĩ thấp giọng nói:

- Không sai. Lần đầu tiên tôi xuất hiện cảm giác này là khi tôi ngồi xổm ở ven đường ăn xâu nướng. Khi đó tôi cũng cảm giác được có chút không tự nhiên. Cảm thấy có người nào đó đang đừng sau lưng và nhìn chằm chằm vào tôi. Tuy nhiên khi đó xung quanh tôi đang có mấy tên đàn em, nên không quá để ý. Chỉ nghĩ rằng là có tên nào đó đang đánh chủ ý vào cái mông của tôi mà thôi.

- Lần thứ hai là lúc tôi đang đi WC. Rõ ràng ở bên ngoài WC không có ai, nhưng tôi lại nhìn thấy một bóng người đứng ngoài cửa. Dường như người này đang nhìn lén tôi. Khiến tôi bị dọa phải nhanh chóng kéo quần lên. Lúc đó tôi đã biết được, chắc chắn có người nào đó đang chú ý đến cái mông của tôi.

Dương Gian nói:

- Cái này và nó có quan hệ gì?

Trương Vĩ nói:

- Đó mới chỉ là lần thứ hai, còn mấy lần sau nữa. Những lần sau còn quỷ dị hơn. Đến một ngày, có một người gọi điện cho tôi bảo rằng bên cạnh tôi có thứ gì đó không sạch sẽ. Vốn tôi cũng không để ý lắm, cho đến khi tôi ở nhà một mình và chơi máy tính. Cậu hiểu mà. Khi đó tôi liền phát hiện ở trong phòng xuất hiện người thứ hai.

Dương Gian kinh ngạc nói:

- Làm sao cậu phát hiện ra được?

Trương Vĩ nói:

- Chuyện này đối với tôi rất khó sao? Chẵng lẽ đại ca cậu đã quên chuyện lần trước tôi soi gương rồi?

Dương Gian đáp.

- Lần trước con lệ quỷ trong gương đã chạy ra và bám theo cậu. Nhưng chuyện này đã kết thúc, dù cậu có soi gương nữa cũng vô dụng.

Trương Vĩ lại nói nhỏ.

- À không. Lần này tôi không soi gương, mà là đang nhìn màn hình, cậu hiểu… Ở trên người của cô gái kia phản chiếu hình ảnh của một người đàn ông. Có người đang đứng bên cạnh máy vi tính cùng xem phim với tôi.

Dương Gian nói:

- Liệu có phải là cậu nhìn nhầm không?

Trương Vĩ nói:

- Tuyệt đối không thể có khả năng đó. Thị lực của tôi rất tốt. Lúc đó tôi đang nhìn chằm chằm cô gái kia, có bóng người xuất hiện trên màn hình sao tôi không nhìn rõ được chứ.

- Lúc đó tôi liền đoán rằng bên trong phòng của tôi chắc chắn có người thứ hai. Nhưng khi đấy tôi lại không tìm được người kia.

- Người này tồn tại, lại giống như không tồn tại.

Dương Gian cau mày nói:

- Nói vậy dường như thứ này có chút tà quái.

- Đúng là quỷ quái. Nhưng đó không phải là quỷ quái nhất. Quỷ quái nhất là ngày hôm sau, người gọi điện cho tôi bị mất tích. Chính là người đã nói cho tôi biết bên cạnh tôi có thứ gì đó không sạch sẽ, sau khi nói xong, ngày hôm sau liền không thấy, gọi điện thoại cũng không được. Tôi đi qua nhà người này nhìn, nhưng đến tối hắn ta vẫn không về nhà.

Dương Gian lập tức suy đoán.

- Cậu cảm thấy bên cạnh đang có một con lệ quỷ vô hình đi theo?

Trương Vĩ vội vàng bịt mồm của Dương Gian:

- Xuỵt. Đại ca cậu nói sai rồi. Nó không phải vô hình, vẫn có thể nhìn thấy. Chẳng qua thứ này rất dễ bị bỏ qua. Nó cứ như là một thứ gì đó không đáng chú ý. Rõ ràng nó ở ngay bên cạnh, nhưng mọi người đều không chú ý đến, nhất là ở trong trường hợp tụ tập nhiều người. Chính vì thế hiện tại tôi chỉ dám ở một mình.

Bình Luận (0)
Comment