Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2219 - Chương 2219: Giám Thị

Chương 2219: Giám Thị

Dương Gian cau mày nói:

- Vì sao không nói chuyện này cho những người khác. Nếu liên quan đến một số chuyện linh dị mà nói, mấy người ở trong công ty cũng có thể xử lý.

Ba người Phùng Toàn, Đồng Thiến, Hoàng Tử Nhã đều từng có kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị.

Trương Lệ Cầm nói:

- Hình như Trương Vĩ không muốn nói cho người khác, chỉ muốn nói cho tổng giám đốc cậu.

Dương Gian đáp:

- Được rồi, tôi đã biết. Tý nữa tôi đi tìm Trương Vĩ hỏi tình hình xem sao.

Trương Lệ Cầm gật gật đầu, sau đó liền rời đi.

Dương Gian biết tính cách của Trương Vĩ. Mỗi khi có việc quan trọng cần tìm hắn, biểu hiện của cậu ta đều sẽ như vậy, ấp a ấp úng. Nhưng nếu tìm hắn đi chơi game, ăn cơm, vậy chắc chắn sẽ cực kỳ khoa trương.

"Là do chuyện bị Tôn Nhân bắt cóc lần trước sao?"

Trong đầu hắn không khỏi nảy sinh ý nghĩ này.

Lần trước, Tôn Nhân vì muốn có một con lệ quỷ liền bắt cóc Trương Vĩ. Sau đó Dương Gian đưa ra một con lệ quỷ bị giam giữ để chuộc Trương Vĩ về, làm xong hắn liền phát lệnh truy nã tên kia.

Mặc dù Tôn Nhân và Dương Gian cùng là bạn học ở trường Thất Trung, cùng trải qua chuyện linh dị quỷ gõ cửa và cùng sống sót. Thế nhưng hắn và tên gia hỏa này không quen không biết, với lại hành động của tên kia có chút điên cuồng, lại dám lừa Trương Vĩ ra ngoài để bắt cóc. Đồng thời, tên này dám yêu cầu một con lệ quỷ làm tiền chuộc, cái này chứng tỏ hắn ta có liên quan đến lệ quỷ. Đối với loại người như vậy, Dương Gian không chút nào mềm lòng.

Đáng tiếc lúc đó hắn còn bận việc, không thể phân thân. Nếu không hắn chắc chắn sẽ đích thân đi một chuyến, xử lý Tôn Nhân.

Dương Gian lập tức hỏi:

- Lưu Tiểu Vũ, chuyện của Tôn Nhân lần trước, kết quả như thế nào rồi?

Lưu Tiểu Vũ đã tiếp nhận công việc của Chương Hoa đã được một đoạn thời gian, nên hiểu rõ những chuyện trước đó.

- Tạm thời không có tiến triển gì. Người bạn học cấp ba tên Tôn Nhân kia của cậu vẫn còn đang mất tích. Tuy nhiên lệnh truy nã vẫn còn tiếp tục có hiệu lực.

Ánh mắt Dương Gian khẽ động.

- Một người sống sờ sờ, thế mà lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm được?

Lưu Tiểu Vũ lập tức giải thích.

- Chuyện linh dị xảy ra quá nhiều, nên việc một tên tội phạm truy nã không lộ mặt bị coi nhẹ cũng là chuyện bình thường.

Dương Gian phất phất tay, cũng không muốn hỏi quá nhiều.

Hắn cảm thấy nguyên nhân Trương Vĩ tìm hắn không phải là cái này. Dù sao một người đang ẩn núp cũng sẽ không vì trả thù liền cố tình chạy đến thành phố Đại Xương. Bởi vì đó chẳng khác gì đang tự chui đầu vào lưới.

Rất nhanh.

Trương Lệ Cầm liền đẩy xe đồ ăn trưa vào văn phòng.

Sau khi đám người cơm nước xong xuôi, Dương Gian liền tạm thời rời khỏi văn phòng. Hắn hỏi thăm chỗ của Trương Vĩ, sau đó liền đi qua.

Trương Vĩ cũng ở tại cao ốc Thượng Thông.

Tuy nhiên hắn ta không ở trên tầng chót, mà ở tầng hai mươi hai.

Tầng hai mươi hai là nơi dùng để đặt thiết bị phòng cháy chữa cháy.

Bình thường không có ai ở, chỉ dùng để đặt một số đồ lặt vặt. Tuy nhiên hiện tại Trương Vĩ đã sửa đổi nó, trở thành một sân huấn luyện riêng biệt, dùng để tập bắn súng.

Mặc dù đây là hành động phạm luật.

Nhưng dù sao cũng được sự ngầm đồng ý của Dương Gian, nên những người khác không thèm quan tâm đến. Với thân phận của một người phụ trách thành phố mà nói, chút yêu cầu nho nhỏ này không là gì.

Tại thời điểm Dương Gian tìm thấy Trương Vĩ, hắn ta đang ngồi ở giữa sân tập bắn. Đầu tóc rồi bời, cà vạt nới lỏng, cằm mọc đầy râu ria, lộ vẻ cực kỳ tiều tụy. Dường như hắn ta đã không thể nghỉ ngơi tốt một đoạn thời gian khá dài. Cũng không biết gần đây tên này bận làm chuyện gì mà khiến bản thân thành bộ dạng như vậy.

- Trương Vĩ, sao vậy? Tôi nghe thư ký bảo là cậu có chuyện tìm tôi?

- Đại ca cậu đến vừa lúc, mau, mau tới xem một cái.

Trương Vĩ xoay người lại, nhìn thấy Dương Gian liền kích động phất phất tay.

Dương Gian đi qua, phát hiện ra ở trước mặt Trương Vĩ đang đặt một bức ảnh. Bên trong bức ảnh là mấy người thanh niên, có nam có nữ, đồng thời, dựa theo bối cảnh có thể nhận ra, chỗ này ở tại thành phố Đại Xương.

- Cậu nhìn mấy cái này làm gì vậy?

Trương Vĩ lập tức ngó trái ngó phải, sau khi xác nhận xung quanh không có ai liền xuỵt một tiếng:

- Đại ca, cậu nhỏ nhỏ tiếng một chút, đừng nói to như vậy, lỡ bị nó nghe thấy thì sao.

Dương Gian hỏi:

- Nó? Có ai đang giám thị cậu sao?

- Tôi cũng không biết là ai đang giám thị tôi. Tôi chỉ biết là nó ở ngay bên cạnh tôi. Hiện tại, rất có thể nó đang ở trong công ty. Mấy ngày này tôi không dám đi loạn ở bên ngoài nữa. Nó có thể là thư ký của cậu, có thể là nhân viên trong công ty, cũng có thể là cha tôi… Nó có thể là bất cứ người nào. Hiện tại tôi không thể tin tưởng vào bất kỳ ai nữa, chỉ tin tưởng mỗi đại ca cậu.

Bình Luận (0)
Comment