Số lượng vấn đề cần bàn bạc trong cuộc họp tương đối nhiều, cũng có chút tạp nham, nhưng chủ yếu nhất vẫn là hai chuyện.
Đầu tiên chính là chuyện linh dị cây dù đen.
Chuyện này nhất định phải nhanh chóng xử lý, kẻo lại mở rộng ảnh hưởng, tạo thành tổn thất to lớn.
Chuyện còn lại cũng chính là điều tra vị đội trưởng thần bí trên tầng năm bưu điện quỷ của tổng bộ. Dương Gian muốn thông qua người này để lý giải càng nhiều tin tức liên quan đến bưu điện quỷ.
Nhưng kết quả lại khiến hắn rất thất vọng.
Vị đội trưởng thần bí của bưu điện quỷ kia đã biến mất hơn nửa năm. Theo như suy đoán của Ưng Ca, khả năng người này đã bị mất tích trong một lần đưa thư. Có lẽ đã chết, nhưng vẫn có một chút ít xác suất là đang bị nhốt trong vùng đất linh dị, không thể nào thoát thân. Chuyện này tương tự với việc bọn họ bị nhốt trong cổ trạch trước đó.
- Xem ra là không thể trông cậy vào người khác. Đến lúc quan trọng vẫn là dựa vào bản thân.
Dương Gian nhìn nhìn Lý Dương.
Lý Dương cũng khẽ lắc đầu, biểu thị sự bất đắc dĩ.
Khó khăn lắm mới nhận được một manh mối quan trọng trên tầng năm, kết quả nó lại bị cắt đứt theo kiểu này.
Tuy nhiên, thoáng suy nghĩ một chút liền cảm thấy có chút đúng.
Nếu người đội trưởng trên tầng năm của bưu điện quỷ còn sống mà nói, tin tức về bưu điện quỷ đã sớm bị tổng bộ thu gặt, sẽ không giống như lúc này, hai mắt tối thui, không biết gì hết.
Mà vị đội trưởng mất tích kia cũng không truyền tin tức về bưu điện quỷ ra ngoài.
Cô ta lựa chọn giấu diếm.
Kết quả là vừa giấu diếm liền biến mất, liền khiến cho Dương Gian phải một lần nữa điều tra từ đầu. Thật không biết là vị đội trưởng kia nghĩ gì mà lựa chọn như vậy nữa.
Có lẽ cô ta cực kỳ tự tin, muốn dựa vào năng lực của bản thân để xử lý bưu điện quỷ. Cho nên cô ta không muốn biết thông tin liên quan đến bưu điện quỷ.
Dương Gian nói:
- Tạm thời mọi việc cứ như thế đã. Ba ngày sau, chúng ta sẽ tham gia xử lý chuyện linh dị cây dù đen. Lần này không cần xuất động toàn đội, chỉ cần tôi, Phùng Toàn, Hoàng Tử Nhã, cùng Hùng Văn Văn, bốn người là đủ.
Lý Dương kinh ngạc nói:
- Đội trưởng, thế tôi thì sao?
Dương Gian đáp.
- Cậu đi nghỉ ngơi đi. Chuyện của bưu điện quỷ còn ở phía sau. Với tình trạng hiện tại của cậu chắc chắn không thể chịu đựng được việc sử dụng lực lượng liên tục như vậy. Dù sao cậu cũng chỉ mới khống chế hai con lệ quỷ, vẫn có nguy cơ bị chúng hồi phục.
Thời gian khống chế hai con lệ quỷ của Lý Dương tương đối ngắn ngủi. Mặc dù sử dụng lực lượng linh dị tương đối nhiều, nhưng trước mặt tình trạng thân thể vẫn tương đối tốt.
Chỉ là so với Hoàng Tử Nhã, Phùng Toàn cùng Hùng Văn Văn, bọn họ càng thanh nhàn hơn hắn ta một chút.
Nên lần này đương nhiên sẽ đến lúc bọn họ cần ra sức.
Đồng Thiến mở miệng nói:
- Dương Gian, kinh nghiệm của tôi nhiều hơn Hoàng Tử Nhã, tôi nghĩ tôi có thể thay thế cô ấy.
Dương Gian nói:
- Thân thể của cô chỉ là thân thể bình thường, không chịu nổi lực lượng linh dị ăn mòn, cho nên không thích hợp tiến vào vùng đất mưa linh dị liên miên kia.
- Cứ quyết định thế đi. Trong mấy người ai có ca trực thì thay đổi một chút. Chuyện linh dị này sẽ không tốn của chúng ta quá nhiều thời gian. Tối đa chỉ cần chừng nửa ngày là có thể giải quyết.
Đồng Thiến lập tức biểu thị sự nghi ngờ.
- Nhanh như vậy sao?
Dương Gian nói:
- Nếu nửa ngày mà còn không giải quyết được, như vậy chứng tỏ con lệ quỷ kia cực kỳ khủng bố, chúng ta chỉ có thể trốn.
Lời của hắn tương đối thẳng thắn.
Va chạm linh dị, chỉ cần thăm dò mấy lần là có thể biết rõ liệu bản thân có đủ sức ứng đối hay không. Trong tay hắn có đinh đóng quan tài, nếu nửa ngày còn không xử lý được. Như vậy con lệ quỷ kia chắc chắn cực kỳ kinh khủng, nhất định phải rút lui.
Sau đó, Dương Gian lại tiếp tục phân phó.
- Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi. Trương Lệ Cầm, cô đến căng tin lấy cơm giúp bọn tôi.
Lúc này Trương Lệ Cầm đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, nghe hắn nói vậy liền đứng dậy.
- Vâng, tổng giám đốc Dương.
Từ đầu đến giờ cô luôn im lặng, bởi vì cô tự hiểu, cuộc họp này, người bình thường như cô không có tư cách tham gia. Cho nên chỉ đi theo bên cạnh, ngồi nghe cho có. Chờ đến khi đi ra khỏi phòng, toàn bộ nội dung của cuộc họp đều bị cô quên mất tăm.
Ngay khi đi ngang qua bên cạnh Dương Gian, Trương Lệ Cầm đột nhiên cúi người nói khẽ.
- Đúng rồi, tổng giám đốc Dương, gần đây biểu hiện của Trương Vĩ có chút lạ. Mấy ngày trước cậu ta còn bảo có chuyện cần tìm cậu. Tuy nhiên khi đó cậu không có mặt, nên nhờ tôi khi nào cậu trở về thì nhắn lại với cậu ta. Tôi đoán chuyện này hẳn có liên quan đến chuyện linh dị.