Dương Gian nhìn về phía Ưng Ca.
- Muốn thiêu đốt chút sinh mạng cuối cùng để làm thêm một chút cống hiến sao? Cho nên cậu cảm thấy người đội trưởng này đã chết?
Ưng Ca lập tức phân tích.
- Chu Đăng từng gặp qua người này, điều này chứng tỏ, trong nửa năm này, vị đội trưởng trên tầng thứ năm kia từng xuất hiện. Có lẽ người này không phải chết, mà là đi đưa thư. Nhưng một bức thư mà cần thời gian dài như vậy, cái này tương đối khó hiểu… Cho nên khả năng người kia đã mất tích trong quá trình đưa thư. Mục đích người này lưu lại tin tức cho Chu Đăng là vì muốn tên kia truyền tín hiệu ra ngoài. Nhiệm vụ đưa thư rất khó, bản thân người này không đủ tự tin để sống sót trở về.
Mất tích.
Ở trong giới linh dị, cái này đại diện cho hai loại khả năng. Một trường hợp là đang bị lệ quỷ để mắt đến, mắc kẹt trong vùng đất linh dị, không thể nào thoát thân. Còn trường hợp kia chính là đã chết ở trong vùng đất linh dị.
Dương Gian trầm ngâm.
- Không trách được bên phía tổng bộ cũng không biết tin tức về bưu điện quỷ. Không ngờ vị cao thủ này đã mất tích hơn nửa năm. Hơn nửa năm về trước, bên phía tổng bộ tương đối sơ khai, rất nhiều thứ chưa thể hoàn thiện. Nhất thời bọn họ không kịp chú trọng đến chuyện này cũng là bình thường.
Còn tưởng là leo lên tầng năm sẽ có người trợ giúp một tay, hiện tại xem ra, vị cao thủ trên tầng năm này chỉ sợ đã khó đảm bảo an toàn cho bản thân.
Bị mất tích trong quá trình đưa thư.
Khả năng cao là người này đã chết.
Dương Gian lại hỏi tiếp:
- Cô có hồ sơ tư liệu về người này không? Cho tôi xem một chút.
Lưu Tiểu Vũ liền đưa cho hắn một phần hồ sơ.
- Vừa mới in xong. Lượng thông tin cũng không nhiều, vì đã rất lâu rồi chưa cập nhật.
Dương Gian cầm lấy, sau đó tùy tiện nhìn một cái. Bên trong hồ sơ là bức hình của một cô gái, tuổi chừng hai mươi, tương đối trẻ trung. Người này để tóc dài, ánh mắt tiều tụy, giống như nhận phải áp lực tinh thần cực lớn vậy.
- Đúng là không có thông tin gì quan trọng.
Hắn lắc đầu, bộ hồ sơ này chỉ có tên, giới tính, chiều cao, cùng biệt danh, ngoài mấy cái đó ra không còn chỗ nào đặc thù nữa.
Xem ra vị cao thủ tầng năm của bưu điện quỷ vẫn cố ý dấu diếm tin tức liên quan đến linh dị.
Có thể thấy được, tại thời điểm hợp tác với tổng bộ, cô ta vẫn có chút giữ lại.
Dương Gian đưa hồ sơ cho Lý Dương.
- Không hi vọng gì nhiều vào vị cao thủ tầng năm này. Cầm đọc qua một chút để biết là được, thử xem sau khi lên tầng năm liệu chúng ta có cơ hội gặp mặt không. Tuy nhiên, khả năng có thể gặp mặt là cực kỳ nhỏ. Người này đã bị mất tích nửa năm, khả năng thi thể đều thối rữa hết rồi.
Hiện tại Lý Dương cũng là người đưa thư, nên hắn ta cần chú ý đến phương diện này một chút.
Phùng Toàn hỏi:
- Một nhân vật cấp đội trưởng của nửa năm trước lại chết trong quá trình đưa thư? Xác suất của cái này không khỏi quá nhỏ đi?
Dương Gian nói:
- Cậu cũng nói người này là đội trưởng nửa năm trước rồi đó. Nửa năm trước, chỉ cần là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ đều có tư cách trở thành đội trưởng. Mà người đưa thư tầng năm kia là nhờ vào công lao xử lý hơn ba mươi mấy chuyện linh dị bất kể to nhỏ ở giai đoạn đầu để trở thành đội trưởng, chứ không phải giống như Vương Sát Linh, kẻ dựa vào tích lũy đáng sợ để trở thành đội trưởng.
- Mà hiện tại, mấy vị ngự quỷ nhân đời đầu còn sót lại bao nhiêu người? Phùng Toàn, cái này chắc chắn trong lòng cậu hiểu rõ nhất. Tổng bộ cấp cho cô ta danh ngạch đội trưởng đó là vì người này đã ra tay khá nhiều ở giai đoạn đầu. Nếu đặt ở hiện tại, công lao xử lý ba mươi mấy chuyện linh dị kia của cô ta còn kém hơn việc tôi xử lý quỷ chết đói.
Mặc dù cách nói của hắn không được xuôi tai, nhưng hiện thực chính là như vậy.
Ở giai đoạn đầu, chuyện linh dị tương đối dễ xử lý. Với thực lực hiện tại của Dương Gian mà đặt ở nửa năm trước, chỉ sợ hắn thanh lý đi thanh lý lại toàn bộ hồ sơ lệ quỷ trong kho của tổng bộ.
Theo thời gian, linh dị khôi phục càng nhiều, lệ quỷ cũng càng trở nên khủng bố.
Hiện tại, mỗi một vị đội trưởng đều không dám chắc bản thân nhất định có thể xử lý triệt để một chuyện linh dị cấp A.