Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2224 - Chương 2224: An Toàn

Chương 2224: An Toàn

Trương Vĩ nói:

- Uống thuốc rồi, nhưng hiệu quả không rõ lắm. Những người khác đâu? Sao chỉ có mình cậu đến đây. Mấy người bọn họ có còn muốn cầm tiền lương nữa không vậy?

A Phi nói:

- Cả đám đều đang ngủ, còn mấy người vẫn còn đang chơi game, cũng không biết lúc này bọn họ đã rời khỏi quán nét chưa nữa.

Trương Vĩ lập tức hỏi:

- Là quán internet nào? Thế mà không chịu gọi tôi một tiếng.

A Phi liền đáp:

- Không phải gần đây cậu có việc muốn tránh né hay sao? Bọn tôi thấy cậu bận bịu nên không thông báo với cậu.

- Hiện tại tôi không cần tránh né nữa, muốn đi đâu thì đi đó. Đi, đi tìm mấy người bọn họ.

Lúc này, hai con mắt A Vĩ tỏa sáng. Hiển nhiên mục đích của hắn ta không phải là đi tìm mấy người kia tính sổ sách, mà là đi chơi game.

Còn chuyện vừa rồi, hình như đã bị hắn ta ném đi đâu rồi.

Ngay khi A Vĩ mang theo A Phi rời khỏi đại sảnh của cao ốc Thượng Thông, một người bình thường, không chút thu hút liền lén lút đi theo.

Ở trong bóng tối, Dương Gian dùng mắt quỷ dòm ngó.

Hắn nhìn thấy tất cả mọi người, kể cả người đang lén lút đi theo Trương Vĩ. Nhưng hắn không hề phát hiện ra dị thường, cứ như sự xuất hiện của người kia là một điều gì đó cực kỳ hợp lý.

Cho dù những người khác nhìn thấy sự hiện diện của kẻ này cũng không một ai cảm thấy kỳ quái.

Dường như thứ này có thể trà trộn một cách hoàn mỹ vào trong đám người.

Đây là một loại ảnh hưởng cực kỳ quỷ dị, không thể nào lý giải về sự tồn tại của nó. Trừ khi lượng người xung quanh giảm thiếu đến lúc chỉ còn lại một hai người, thì có lẽ thứ kia mới bị người khác chú ý đến. Nhưng cái này chỉ là có lẽ mà thoi, chứ chưa chắc đã có người phát hiện ra. Có đôi khi nó liền đi theo ở bên cạnh, nhưng người kia lại không hề phát hiện ra.

Dương Gian tiếp tục quan sát. Cho dù hắn không nhìn thấy dị thường, thì cũng có thể đảm báo sự an toàn cho Trương Vĩ.

Dường như Trương Vĩ đã quên mất mục đích của bản thân. Sau khi hẹn xong đám người, hắn ta liền chạy thẳng đến quán internet. Vừa rồi hắn ta còn tỏ ra cực kỳ cẩn thận, nhưng hiện tại lại không thèm để ý xem liệu xung quanh có thứ gì đó không sạch sẽ đi theo không.

Hiển nhiên là Trương Vĩ cực kỳ tin tưởng Dương Gian, bởi vì Dương Gian đã nói rằng sẽ xử lý thứ kia giúp hắn ta.

Chính vì thế hắn ta mới yên tâm được như này.

Ánh mắt Dương Gian nhìn chằm chằm, hắn trông thấy Trương Vĩ đi đến gần một quán internet, sau đó đi vào bên trong.

Nhưng khi Trương Vĩ đi vào bên trong, cửa quán internet lại mở ba lần.

Lần thứ nhất là Trương Vĩ và A Phi cùng đi vào, lần thứ hai là một người từ trong đi ra.

Còn lần thứ ba… Hình như không có người?

Lúc này, Dương Gian đột nhiên giật mình. Bởi vì trong đầu hắn vô ý thức bỏ qua người thứ ba đi vào. Mặc dù hắn đã tận mắt nhìn thấy, nhưng nó chỉ thoáng qua, căn bản không để ý đến.

"Không đúng, thực sự có vấn đề."

Sau một giây.

Dương Gian lập tức rời khỏi cao ốc Thượng Thông và xuất hiện trước cửa quán internet.

Hắn khẽ nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, trong lòng vẫn còn có chút khó tin.

"Vừa rồi cửa đã mở ba lần, như vậy chắc chắn tồn tại một người từng xuất hiện trong tầm mắt của mình nhưng lại bị mình bỏ qua. Dù vậy mình vẫn có thể xác nhận rõ sự tồn tại của người kia. Xem ra Trương Vĩ đã nói đúng, bên cạnh cậu ta thực sự có một thứ gì đó không sạch sẽ đi theo."

Dương Gian không tiến vào quán internet, mà dùng mắt quỷ nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Người bên trong khá nhiều, tối thiểu cũng hơn ba chục.

Nếu có quỷ mà nói, như vậy con quỷ này chắc chắn đang trà trộn bên trong. Đồng thời, nếu chỉ nhìn mà nói, sẽ cực kỳ khó để nhận biết thứ kia.

"Dùng phương pháp loại trừ, loại bỏ từng người một, đến khi còn lại người cuối cùng, như vậy có thể tìm ra vấn đề."

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng. Hắn trực tiếp sử dụng quỷ vực bao phủ toàn bộ quán internet.

Những người đang chơi game bên trong quán internet đều không chú ý đến bản thân đã tiến vào phạm vi của một mảnh quỷ vực, mà vẫn còn đang chăm chú chơi game.

Vừa mới tiến vào quán internet, Trương Vĩ liền lớn tiếng hô.

- Hôm nay toàn bộ tiền giờ của quán đều do tôi chi trả.

Không ít người bên trong quán đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Có người lên tiếng chào hỏi.

- A Vĩ, cậu đến đấy à. Gần đây cậu đi đâu thế, có mấy ngày rồi tôi không nhìn thấy cậu.

Trương Vĩ nói:

- Đừng nhắc đến, gần đây dính phải vận rủi. Buổi tối ngồi xem phim lại bị quỷ để mắt, phải tránh né mấy ngày.

Có người cười nói:

- Chắc chắn cậu chơi game quá nhiều nên mệt nhọc, dẫn đến xuất hiện ảo giác.

- Người như tôi mà bị mệt? Vô nghĩa, cậu có biết tên tiếng Anh của tôi gọi là gì không? Nếu không biết mà nói, xin mời cậu, từ nay về sau hãy gọi tôi là Ngạnh tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi.

Nói xong, Trương Vĩ thật sự móc ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho người kia.

Bình Luận (0)
Comment