Bác sĩ Trần xoa xoa mắt, chậm rãi nói:
- Thân thể lệ quỷ bị tàn khuyết sẽ khiến quy luật giết người bị thiếu sót. Nó cần phải thõa mạn một điều kiện đặc thù nào đó mới chúng ta phát động. Tôi từng thực hiện nghiên cứu về phương diện này. Thú thực, cái này có chút phiền phức. Ví dụ như trước đó tôi từng thực hiện một cuộc thí nghiệm, khi đấy tôi cũng nghiên cứu quy luật giết người của một con lệ quỷ tàn khuyết.
- Quy luật giết người của con lệ quỷ này chính là người ngồi trên ghế sẽ phải chịu tập kích. Nhưng thứ này là tàn khuyết, nên dù có người ngồi xuống ghế đi nữa cũng sẽ không bị nó giết. Bởi vì con lệ quỷ kia bị mất đi một nửa thân thể, không có cách nào hành động, lại không sở hữu quỷ vực, nên nó không thể giết người.
- Sau đó, tôi thử để cho con lệ quỷ này ghép hình với một thân thể tàn khuyết. Quy luật giết người của nó liền kích hoạt, nó bắt đầu giết người.
Dương Gian nói:
- Ý của ông chính là hình ghép tàn khuyết sẽ khiến quy luật giết người bị thiếu sót, cần phải được hoàn thiện mới có khả năng phát động?
Bác sĩ Trần đáp:
- Trước mắt mà nói chính là như vậy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lệ quỷ lại cần ghép hình. Đồng thời cũng là lý do khiến một vài người sống có thể nắm giữ được lực lượng linh dị. Đương nhiên, phần kết quả nghiên cứu kia chỉ là một mặt, còn nguyên nhân thực sự khiến ngự quỷ nhân có thể khống chế lệ quỷ là gì thì phải từ từ khai quật.
Dương Gian cảm thấy lời này của ông ta tương đối có lý.
Tại thời điểm quỷ ảnh của hắn bị thiếu sót, nó chỉ tập kích những người quay lưng lại với nó. Nhưng sau khi hoàn thiện ghép hình, nó liền có thể giết người không cần quy luật. Đồng thời có thể xâm lấn và đánh cắp trí nhớ người sống, hoặc khống chế bọn họ.
Dương Gian hỏi:
- Tôi không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả. Để nghiên cứu ra quy luật giết người của bàn tay này, ông cần bao nhiêu thời gian?
Bác sĩ Trần nghĩ một hồi rồi nói:
- Ít nhất cũng cần ba hoặc năm ngày gì đấy. Nếu có được tư liệu tương quan về con lệ quỷ này, thời gian có thể còn rút ngắn thêm.
Dương Gian nói:
- Vậy tôi cho ông năm ngày, năm ngày sau tôi muốn có kết quả.
Bác sĩ Trần gật gật đầu. Ông ta liền đi tìm một chiếc rương bằng thủy tinh màu vàng óng, rồi nói:
- Đây là chiếc rương mà tôi mang đến thành phố Đại Xương, là hàng đặc chế, có thể ngăn cách ảnh hưởng của lực lượng linh dị. Nhờ đội trưởng Dương mang bàn tay kia bỏ vào. Sau đó tôi sẽ bắt đầu tiến hành nghiên cứu.
Dương Gian đi đến, nhặt bàn tay kia lên, sau đó ném vào trong rương.
Bác sĩ Trần tỏ ra cực kỳ cẩn thận. Ông ta vội vàng đóng rương thủy tinh, sau đó khóa kín. Như vậy, dù bàn tay của lệ quỷ kia có đột nhiên xuất hiện dị thường cũng không ảnh hưởng đến ông ta.
Vốn dĩ việc nghiên cứu lệ quỷ quỷ là một việc cực kỳ nguy hiểm.
Không ít đồng nghiệp trước kia của ông ta cũng bị chết ở trong phòng thí nghiệm. Sỡ dĩ ông ta không sao, đó là vì ông ta cực kỳ cẩn thận. Với lại trước gì, mỗi khi làm thí nghiệm, ông ta đều không hề liều lĩnh, bất cứ việc gì cũng đi từ từ từng bước một.
Nhưng cũng vì thế cho nên tiến độ thí nghiệm của ông ta không nhanh.
Sau khi đưa thứ kia cho bác sĩ Trần, Dương Gian liền rời đi. Hắn còn cần quan sát dị thường xung quanh Trương Vĩ, nên không có thời gian ở lại đây.
Cùng lúc đó.
Trương Vĩ đã đi đến đại sảnh của cao ốc Thượng Thông. Ánh mắt của hắn ta cực kỳ sắc bén, liên tục đánh giá bốn phía. Cứ như đang có một đôi mắt mờ mịt nào đó đang nhìn chằm chằm, nhiều lần khiến cho hắn ta có xúc động muốn rút súng.
Đại Xương Kim thương khách A Vĩ cũng không phải chỉ là hư danh.
- A Vĩ, có chuyện gì thế. Sao đột nhiên lại gọi bọn tôi đến. Cậu cũng biết ban ngày mọi người đều rất bận rộn, ai cũng phải ngủ. Nếu không đến tối sao có thể thức suốt đêm để chơi game được.
Một người thanh niên trẻ, tuổi chừng 20, đầu tóc nhuộm vàng xuất hiện. Hai mắt hắn ta thâm quầng, buồn bã, ỉu xìu, vừa đến liền mở miệng trách cứ Trương Vĩ.
Trương Vĩ dò hỏi:
- A Phi, cậu nhìn thứ xem có phải là người kia đang nhìn chằm chằm vào tôi không?
- Ai thế, ai lại nhìn chằm chằm cậu giữa lúc ban ngày ban mặt thế này. Cậu cũng có phải là mỹ nữ gì gì đó đâu.
A Phi quay đầu ngó nghiêng xung quanh. Mặc dù hai bên có mấy người, nhưng cơ bản đều là đi ngang qua, hoặc là ngồi trên ghế dùng điện thoại di động, không có người nào khả nghi.
Hắn ta đưa tay khẽ phất phất rồi nói:
- A Vĩ, có phải gần đây cậu thâu đêm nhiều quá nên đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi hay không? Đã uống thuốc chưa? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?