Động tác như vậy tương đối khó nhìn, đoán chừng một thời gian dài về sau sẽ càng thêm nhiều người không biết công dụng chính xác của dao chặt củi.
- Có sức mạnh linh dị hẳn phải chết này, thực lực bản thân sẽ được cải thiện hơn.
Dương Gian nghĩ như vậy.
Rồi lại bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai đi xử lý sự kiện vật phẩm linh dị mang tên ô che mưa.
Vậy nên mình khẳng định phải mang theo vũ khí linh dị.
Hẳn là phải mang theo một cây quỷ nến màu trắng.
Lúc đầu Dương Gian không có ý định mang theo xúc xắc thẫm quỷ màu đỏ, dù sao đồ chơi này chính là đánh bạc cùng quỷ, vô cùng hung hiểm, dễ dàng tự hại chết chính mình, nó là một con dao hai lưỡi, nhưng mà hiện tại hắn có thể phối hợp với dây chuyền gạt người gạt quỷ để phục sinh người chết, dùng vào thời gian mấu chốt có lẽ sẽ tạo ra được tác dụng không tưởng tượng nổi, vẫn nên mang theo.
Nhưng vật khác thì Dương Gian không có ý định đụng tới.
Một số không phù hợp, một số thì lại không hữu ích lắm.
Ví dụ như đôi giày thêu kia màu đỏ cùng con rối búp bê cũ kỹ vô cùng hung hiểm mà lần trước đã sử dụng qua koa, Dương Gian cảm thấy không nên mang theo những vật này.
Về phần quỷ không cách nào phát hiện ra mà hôm qua giam giữ, hắn cũng tạm thời không nghĩ ra được phương án để sử dụng, chỉ có thể tạm thời gác lại, về sau rồi đi nghiên cứu.
- Tạm thời cứ như vậy đi.
Dương Gian rời đi phòng an toàn, dù đã chuẩn bị xong đồ vật, nhưng cũng không vội mang theo, ngày mai hắn sẽ đến lấy.
Nhưng mà lúc hắn vừa mới đi ra khỏi phòng an toàn.
Thì thấy một tiểu hài quỷ dị có làn da màu xanh đen, con mắt đỏ tươi, mặc áo liệm* đứng ở cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn mình chằm chằm.
* áo liệm: áo mặc cho người chết.
- Quỷ đồng?
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn nhìn về phía sau lưng quỷ đồng.
Một người mặc váy liền áo, thân thể mềm mại, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt vô cảm, tựa như một thiếu nữ băng sơn vậy. Đó chính là Vương San San, cô đang đứng nhìn hắn.
- Vương San San, có việc gì sao?
Dương Gian hơi kinh ngạc nói.
Hắn rất ít khi thấy Vương San San chủ động đi tìm mình, chỉ khi có chuyện gì quan trọng thì mới đi tìm mình mà thôi.
…
Dương Gian ngạc nhiên nhìn Vương San San.
Dù hắn đã rất ít tiếp xúc cùng Vương San San, nhưng là quan hệ của hai người lại khá tốt, thật ra chuyện này cũng phải do linh dị, mà là do hai người đều là bạn cùng cấp 3, cũng là người sống sót qua sự kiện quỷ gõ, vậy nên giữa bọn có có một mối quan hệ đặc biệt với nhau.
- Hiếm khi thấy cô ra khỏi cửa, lại còn mang theo thứ quỷ này nữa.
Dương Gian chào hỏi, sau đó nhìn quỷ đồng một chút.
Con quỷ đồng này đã có thể mở miệng nói chuyện với người khác rồi.
Cực kì hung hiểm.
Lần trước, sau khi nó trưởng thành thì mức độ hung hiểm đã có thể so sánh cùng lệ quỷ thật rồi, nếu dùng hợp lý thì sẽ là một trợ lực rất lớn, tuy nhiên do nhiệm vụ đưa tin của bưu điện cũng hơi đặc biệt, cho nên Dương Gian mới không đem quỷ đồng theo bên người, còn nếu là lúc bình thường thì chắc chắn hắn sẽ mang theo tiểu gia hỏa này.
- Tôi muốn ra ngoài một chuyến, vậy nên đến đây báo với anh một tiếng.
Giọng điệu của Vương San San lạnh lùng, dường như không có cảm xúc gì cả.
Dương Gian nói:
- Đi đâu?
- Một chút việc riêng tư, tôi không muốn nói anh biết.
Vương San San nói.
- Ngay cả quỷ đồng mà cũng mang đi mà là việc riêng tư sao?
Dương Gian hỏi.
Vương San San nói:
- Tôi mang theo cũng chỉ để đề phòng mà thôi, với cả nếu tôi không chú ý vật nhỏ này thì rất có thể nó sẽ gây ra phiền toái.
- Muốn ra ngoài thì cũng là một chuyện tốt, mang theo quỷ đồng thì cũng có thể đối phó khi gặp phải sự kiện linh dị, được rồi, nếu cô muốn ra ngoài thì cũng không cần phải đến tìm tôi chỉ để báo một câu như vậy, lần sau gọi điện thoại là được rồi.
Dương Gian nói, hắn cũng không muốn truy hỏi cặn kẽ.
Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, có một ít việc riêng tư là chuyện rất bình thường.
- Tôi cảm thấy nói trực tiếp thì tốt hơn, dù sao tôi muốn mang theo quỷ đồng mà.
Vương San San nói.
- Tạm thời tôi không cần dùng sức mạnh của quỷ đồng, cô yên tâm đi.
Dương Gian nói.
Vương San San nhẹ gật đầu.
Cô đang muốn rời đi thời gian Dương Gian lại hô lên:
- Chờ một chút, tôi cho cô mượn một vật, có lẽ cô sẽ cần.
Nói xong, hắn quay trở về phòng an toàn, đặt quỷ xúc xắc ra vào lòng bàn tay trắng nõn của Vương San San:
- Đây là một vật phẩm linh dị, tên là quỷ xúc xắc, xúc xắc màu đỏ tượng trưng cho người, xúc xắc màu đen tượng trưng cho quỷ, nếu như gặp phải nguy hiểm thì cô có thể để quỷ đồng chơi quỷ xúc xắc với lệ quỷ...