Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2241 - Chương 2241: Ăn Vạ

Chương 2241: Ăn Vạ

Dương Gian hỏi lại Hùng Văn Văn.

Hùng Văn Văn nói:

“Ừm, sự tình cũng rất đơn giản, Tiểu Dương anh trực tiếp ném cây trường thương kia ra, đóng đinh chết con quỷ trên mặt đất, con quỷ kia cũng không có động tĩnh, dường như đã bị giam cầm thành công, nhưng bên trên bầu trời vẫn còn mưa, xung quanh mưa vẫn chảy xuống xối xả.”

“Chiếc ô màu đen có thay đổi gì không?

Dương Gian hỏi.

“Tôi quên rồi.”

Hùng Văn Văn nói.

Hoàng Tử Nhã mở to hai mắt:

“Manh mối trọng yếu như vậy mà anh lại quên sao?”

“Quên thì quên thôi, dù sao những việc dính đến đồ vật linh dị thì đều không thể dự báo, căn bản tôi cũng không dự báo được cái ô màu đen kia.”

Hùng Văn Văn phồng mặt, sốt ruột nói.

Dương Gian không tiếp tục dò hỏi nữa.

Dự báo của Hùng Văn Văn không có sai, nhưng khả năng dự báo của hắn khi đụng phải sự quấy nhiễu từ linh dị thì sẽ xuất hiện sai lầm, chắc chắn cái ô màu đen kia là một vật phẩm linh dị, vậy nên nó có thể quấy nhiễu một chút vào dự báo của Hùng Văn Văn, nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn đúng, những chi tiết bị thiếu sót thì có thể chấp nhận được.

“Có lẽ cần phải thử động thủ lúc trời mưa xem thế nào, chỉ khi nhốt được lệ quỷ kia thì mới có thể biết chuyện gì sẽ phát sinh sau đó.”

Phùng Toàn nói ra:

“Từ dự báo thì có thể thấy xác suất thành công của chúng ta rất lớn, cũng không có nguy hiểm gì.”

“Anh sai rồi, không thấy nguy hiểm bên trong dự báo không phải bởi vì không có nguy hiểm, mà là thời gian dự báo của Hùng Văn Văn có hạn, không thể nào nhìn được chuyện phát sinh ở phía sau.”

“Mặt khác, trận mưa này khiến tôi hơi kiêng kị, chắc chắn cơn mưa này có liên hệ nào đó cùng với cái ô màu đen, nói không chừng uy hiếp của quỷ không lớn, mà uy hiếp của cái ô màu đen mới lớn nha.”

Dương Gian nói ra điều mà mình lo lắng.

Mặc dù vật phẩm linh dị không phải là quỷ, nhưng nếu như bị mất khống chế thì sẽ mang tới mức độ nguy hiểm không khác gì lệ quỷ, thậm chí ở một mức độ nào đó thì vật phẩm linh dị còn khó đối phó hơn lệ quỷ.

Chẳng hạn như quỷ tủ nguyền rủa.

Cho đến bây giờ, Dương Gian vẫn chưa giải quyết được nó, lời nguyền rủa kia còn đeo bám hắn dai dẳng, không cách nào dứt bỏ.

“Vậy thì lúc giam giữ được quỷ thì cướp cái ô màu đen kia về, như vậy sẽ có thể ngăn chặn vật phẩm linh dị mất đi hiệu lực.”

Phùng Toàn nói.

Mấy người nhanh chóng bàn luận, kiểm tra những khiếm khuyết của kế hoạch, sau đó chuẩn bị bắt đầu lần hành động tiếp theo.

Hiện tại không có tiếp xúc với quỷ, nên chưa phải đối mặt với nguy hiểm, có nhiều thời gian để bàn luận hơn, nhưng đến khi thật sự hành động thì sẽ không thong thả như này nữa.

Nhưng dù bàn luận bao lâu đi nữa, bọn hắn vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp.

Muốn giam giữ lệ quỷ này thì bắt buộc phải đi vào khu vực có mưa kia.

Lúc trước đã rất rõ ràng, chỉ khi có trời mưa thì quỷ mới xuất hiện, lúc không mưa thì có lẽ quỷ vẫn tồn tại, nhưng lại không hiện ra, có vẻ như nước mưa linh dị kia cùng loại môi giới, có thể khiến quỷ hiện ra tại thế giới thật, điểm này giống với sự kiện quỷ mộng.

Có điều Dương Gian rất rõ ràng rằng nước mưa kia cũng không phải là môi giới, hắn suy đoán rất có thể con quỷ kia được sinh ra từ trong cơn mưa.

Linh dị phụ thuộc lẫn nhau, quỷ sinh ra vùng nước mưa linh dị, sau đó nước mưa linh dị lại sinh ra một lệ quỷ mới.

Chỉ có như thế này thì mới có thể giải thích cho nguyên nhân vì sao trong dự báo của Hùng Văn Văn, Dương Gian đã nhốt được quỷ, nhưng hiện tượng linh dị vẫn còn tồn tại.

Nhưng tất cả những điều này cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Vẫn phải đích thân hành động, tự mình đi kiểm chứng.

“Hùng Văn Văn, dự báo lần nữa đi, lần này cố gắng dự báo xa nhất có thể, tôi muốn bảo đảm lần hành động này sẽ không xuất hiện vấn đề gì.”

Dương Gian quyết định bắt đầu hành động chính thức, hắn vận dụng năng lực dự báo của Hùng Văn Văn một lần nữa.

“Phản đối, anh đang vắt kiệt tôi đó.”

Hùng Văn Văn tỏ vẻ kháng cự, nói.

Dương Gian nói:

“Anh không cần ăn vạ vào lúc này đâu.”

“Không được, trừ phi anh đáp ứng rằng sau khi sự tình lần này kết thúc, anh sẽ hẹn hò cùng với mẹ tôi.”

Hùng Văn Văn chớp mắt, đưa ra một yêu cầu khiến mọi người xung quanh cảm thấy kinh ngạc.

Phùng Toàn lập tức nói:

“Ừm, đây là chuyện tốt, không có vấn đề gì, khẳng định Dương Gian sẽ đáp ứng anh, yên tâm đi.”

Ai cũng biết, mẹ của Hùng Văn Văn là Trần Thục Mỹ, một đại mỹ nữ, hơn nữa còn một mỹ nữ với vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên, hoàn toàn khác biệt với loại dựa vào sức mạnh linh dị để duy trì sắc đẹp như Hoàng Tử Nhã. Ngày bình thường, cô ấy vừa ra khỏi cửa là đã có bao nhiêu người tới bắt chuyện rồi, nếu không phải mọi người đều biết thân phận đặc thù của Trần Thục Mỹ thì chỉ sợ ngày nào cũng sẽ có người đứng canh ở cửa.

Bình Luận (0)
Comment