Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2260 - Chương 2260: Tôn Thụy Mất Tích

Chương 2260: Tôn Thụy Mất Tích

“Thật vất vả mới đến được tầng năm của bưu điện, hi vọng chuyện này sẽ có kết quả mỹ mãn.”

Lý Dương nhẹ gật đầu.

“Đi gặp Tôn Thụy trước.”

Giờ phút này, Dương Gian không chút do dự đẩy cửa vào.

Sàn nhà cũ kỹ làm từ gỗ tỏa mùi ẩm mốc, khi dẫm lên phát ra tiếng ken két, vì không có cửa sổ nên bên trong khá u ám, chỉ có thể thông qua ánh đèn mờ ảo để nhìn rõ sự vật. Hiện tại thì bưu điện vẫn chưa tắt đèn, vậy nên nguy hiểm còn chưa đến, chứ một khi bưu điện đã tắt đèn thì lệ quỷ sẽ đi lang thang trong bưu điện, cực kì nguy hiểm, còn có một quầy lớn ở đại sảnh tầng một.

“Tôn Thụy không có ở đây.”

Lý Dương biến sắc, hắn không thấy ai ở quầy cả, bình thường Tôn Thụy hay ngồi ở đó, nhưng giờ lại chẳng thấy đâu.

Dương Gian cũng thấy, vẻ mặt hắn trầm xuống, bước đi tới kiểm tra tình hình xung quanh quầy.

Hắn thấy một ngọn đèn dầu được trưng bày tại một góc khuất ở dưới quầy.

Dầu trong đèn dầu đã cháy hết, điều này chứng tỏ vật phẩm linh dị đã tiêu hao sạch, không còn dùng được nữa, nhưng hắn lại thấy một đoạn quỷ nến màu đỏ nằm trong ngăn kéo.

Dù nó rất ngắn nhưng chí ít có thể nhìn ra chưa từng bị đốt qua.

“Chẳng lẽ Tôn Thụy đã bị quỷ giết?”

Lý Dương nói ra suy nghĩ của mình.

“Không, hắn không bị quỷ giết chết, tôi tìm được một quỷ nến màu đỏ trong quầy, điều này thể hiện rằng Tôn Thụy chưa bị dồn vào bước đường cùng.”

Dương Gian nói:

“Với cả hắn cũng không nhất định đã chết, có lẽ chỉ là tạm thời đi lại một chút mà thôi, dù sao cũng không có khả năng hắn thật sự ở chỗ này hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ nha.”

“Trước tiên anh dùng điện thoại gọi cho Tôn Thụy thử xem.”

Lý Dương nhẹ gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tôn Thụy.

Nhưng bên trong bưu điện lại bị nhiễu sóng, cho nên lúc được lúc không, hoàn toàn không có quy luật gì cả, đều nhờ vận khí cả.

Rất tiếc, lần này sóng bị nhiễu, không thể gọi ra bên ngoài được.

“Đội trưởng, bị nhiễu sóng rồi, có nên tạm thời rời khỏi bưu điện quỷ để gọi cho Tôn Thụy hay không. Dù sao chúng ta cũng không cần phải đến vào hôm nay, ngày mai cũng có thể đến mà.”

Lý Dương đưa ra đề nghị.

Họ không đến để đưa tin, vậy nên cũng dư dả thời gian, hơn nữa cũng có đủ nhiều giấy viết thư trong tay, cho nên lúc nào đến bưu điện cũng được, không có bị hạn chế.

Dương Gian cảm thấy cũng có lý:

“Vậy rời đi trước vậy, gọi được cho Tôn Thụy rồi tính tiếp, dù sao sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không phải là vấn đề gì lớn.”

Hai người quyết định tạm thời rời đi để gọi điện.

Nhưng khi đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên có âm thanh vang đến, đó là âm thanh của vật gì đó đang lăn xuống cầu thang, có vẻ khá nặng, nó liên tục va vào các bậc thang, cuối cùng lăn xuống đại sảnh của tầng một.

Lúc này Dương Gian mở ra Quỷ Nhãn.

Dù Quỷ Nhãn của hắn cũng bị ảnh hưởng khá nhiều khi ở trong bưu điện, nhưng còn lâu mới đến tình trạng bị áp chế hoàn toàn, không mở ra được.

Bóng tối tan biến, tầm nhìn được khôi phục.

Quỷ Nhãn của Dương Gian đang nhìn chằm chằm vào thứ rơi xuống tầng một.

“Để tôi đi xem thử.”

Hắn bị động tĩnh hấp dẫn, dự định đi vào dò xét tình hình một chút, dù sao sự tình gọi điện thoại kia cũng không quá gấp.

Sau khi tới gần, Dương Gian mới nhận ra được thứ rơi xuống là gì.

Đó là một cái bình thủy tinh lớn tràn ngập chất lỏng màu vàng, giống như là rượu vậy, mà cũng giống như là một loại chất bảo quản, mà trong bình thủy tinh lại ngâm một cái đầu người chết nhợt nhạt nhưng được bảo quản rất tốt. Đầu người nhắm mắt, vẻ mặt thanh thản, lơ lửng trong bình thủy tinh.

Hơn nữa nhìn kiểu dáng cùng và độ cũ của bình thủy tinh thì có thể nhận thấy cái bình này đã có tuổi đời nhiều năm rồi.

Nói cách khác, đầu người bên trong bình thủy tinh đã bị ngâm trong đó rất lâu.

Nhưng điều kỳ lạ là cái đầu người này không hề có dấu hiệu bị thối rữa hay sưng lên, ngược lại còn rất mới mẻ, giống như là vừa mới chết vậy.

Không biết là do cái đầu người chết này có điểm đặc thù, hay là do bình thủy tinh đặc thù, hay là chất lỏng màu vàng ở trong bình thủy tinh đặc thù nữa.

“Một cái đầu người chết ngâm trong bình, lăn từ trên xuống sao?

Lý Dương ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang.

Không thấy ở trên có gì, vì bậc thang rất tối, giống như là bị mây mù bao phủ, không thể nhìn rõ.

“Tầng một, tầng hai không có người, họ đã chết hết rồi, tầng bốn cũng không có người đưa tin vì khi thực hiện nhiệm vụ đưa tin lần trước thì đã chết, chỉ có tầng ba và tầng năm là có người đưa tin tồn tại mà thôi.”

Ánh mắt Dương Gian lóe lên:

“Thứ này không phải từ tầng năm mà là từ tầng ba rơi xuống.”

Bình Luận (0)
Comment