Tầng ba là nơi hắn gặp được Liễu Thanh Thanh.
Chỉ là lúc Dương Gian tới đưa tin, những người đưa tin khác của tầng ba không có ở đây, vì vẫn còn một ít cá lọt lưới.
Người đưa tin ở tầng bốn là người xui xẻo nhất, vì có một con quỷ lẻn vào, cho nên bưu điện không ngừng quét sạch người đưa tin ở tầng bốn, cộng thêm việc Dương Gian đến đã khiến phong thư màu đỏ cuối cùng của tầng bốn bị đe dọa, cuối cùng hầu hết người đều chết, chỉ còn ba người Dương Gian, Lý Dương và Liễu Thanh Thanh còn sống.
“Tôi cảm thấy đồ vật này là do tầng năm ném xuống. Dù sao người đưa tin của tầng ba cũng không có khả năng ngu xuẩn đến nỗi tùy tiện đi ném một vật quỷ dị như này xuống, ngược lại thì tầng năm luôn có thói quen ném đồ vật nha.
Sau khi Dương Gian phân tích thì đưa ra một kết luận.
Lý Dương nhìn cái đầu người chết ngâm trong bình thủy tinh kia, nói:
“Có lẽ họ không muốn ném đồ vật, mà đây là một cách để truyền tin, nhất định người ở tầng năm biết bưu điện xảy ra chuyện gì, vậy nên cảnh cáo cho người dưới lầu.
“Có lý, nhưng lúc này lại ném đồ vật xuống, có phải tầng năm của bưu điện đang có chuyện gì đó phát sinh không?”
Dương Gian nheo mắt nói.
“Khoan gọi Tôn Thụy vội, nếu hắn đã chết rồi thì gọi cũng chẳng để làm gì, ngược lại hắn sẽ quay về đây. Để lại lời nhắn cho hắn là được, lúc về hắn xem làsẽ hiểu.”
Nói xong, Dương Gian đặt một viên đạn màu vàng lên quầy, để lại lời nhắn, sau đó chạy dọc theo cầu thang tới tầng năm cùng Lý Dương.
Viên đạn này dành riêng cho người chịu trách nhiệm, sau khi Tôn Thụy thấy thì sẽ hiểu rằng Dương Gian đã tới.
Việc này khá gấp.
Lúc này Dương Gian cảm thấy dị biến ở tầng năm quan trọng hơn so với việc gọi cho Tôn Thụy, vậy nên hắn mới quyết định như vậy.
Mà hắn cũng không quên việc bảo Lý Dương nhặt bình thủy tinh chứa đầu người chết kia lên. Dù không biết thứ này có tác dụng gì, nhưng tốt hơn hết vẫn nên mang theo. Dù sao cũng không thể tùy tiện để vật này lại đại sảnh của tầng một, vì vật này khá quỷ dị nên cần phải xử lý và giữ gìn cẩn thận.
Họ chạy dọc theo cầu thang gỗ.
Mọi thứ ở phía trước đều mù mờ, bóng tối bao trùm tất cả, chỉ có không ngừng tiến phía trước thì đường mới xuất hiện.
Mà lúc Dương Gian cùng Lý Dương đang đi lên, bỗng nhiên ánh mắt của Dương Gian khẽ động, dừng bước chân lại, vì hắn thấy được một đồ vật ở trên bậc cầu thang trước mặt.
Đây cũng là một cái bình thủy tinh, nhưng thứ chứa trong cái bình thủy tinh này không phải là đầu người chết, mà là một cánh tay trắng bệch, cánh tay kia sinh động như thật, da thịt đầy đủ, giống là vừa bị chặt ra rồi bỏ vào vậy.
“Chắc đầu người và cánh tay này là của cùng một người, các bộ phận đều bị tách rời rồi ngâm ở trong bình, xem ra kết cục của người này tương đối thảm, bị người khác phanh thây, thi thể bị tách ra rồi được cất giữ.”
Dương Gian bước tới, trực tiếp nhặt lên rồi sau đó đi tiếp.
“Chỉ là một thi thể mà phải tách ra rồi cất giữ vào trong bình sao? Chỉ sợ đây không phải là một thi thể bình thường, nếu không phải là lệ quỷ thì cũng là ngự quỷ nhân nha.”
Lý Dương nói ra suy đoán của mình.
Dương Gian nói:
“Khả năng này rất lớn, nhưng mà phải đi đến tầng năm thì mới có thể biết được đáp án.”
Một cánh tay và một cái đầu người, trước mắt đây là hai mảnh của thi thể đã được tìm thấy.
Tiếp theo, Họ cũng không phát hiện mảnh thi thể nào nữa, xem ra mấy mảnh còn lại không ở nơi này.
Hai người đi lên tiếp.
Họ phát hiện càng lên cao, bậc thang càng trở nên vỡ vụn.
Dương Gian trông thấy tay vịn làm từ gỗ đã bị phá hủy, bậc thang dưới chân cũng còn không hoàn chỉnh, lộ ra từng lỗ hổng, mà những lỗ này rất kì lạ, có dấu tay, có dấu răng, cũng có vết cắt của vũ khí lưu lại.
Có rất nhiều các vết tích.
Nhưng có thể nhìn ra, cầu thang này đã phải chịu sự công kích từ nhiều thời điểm khác nhau, có vết tích mới và cũng có vết tích cũ.
Một số vết tích dường như đã vài chục năm, có một số vết tích thì dường như chỉ mới được lưu lại.
“Trong khoảng thời gian dài như vậy, bọn họ đều thực hiện một hành động gần như giống hệt nhau, đó là phá hủy các bậc thang trong bưu điện.... Tầng năm của bưu điện này rất không bình thường.
Dương Gian tránh đi những lỗ hổng của bậc thang.
Trong lòng hắn đã hiểu rằng đây hẳn là lối đi đến tầng năm của bưu điện.
Vì lúc trước hắn đi đến tầng bốn của bưu điện, bậc thang vẫn còn hoàn chỉnh, tuy rằng hơi cũ kỹ, nhưng mà không bị tổn hại, còn mấy bậc thang này đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng.
Nếu là bình thường, với trình độ tổn hại nghiêm trọng như vậy thì mấy bậc thang này đã sớm sụp đổ từ lâu rồi.