Nhưng cầu thang trong bưu điện lại không bị sụp đổ, dường như được một cỗ sức mạnh linh dị duy trì vậy, dù có phá hoại thế nào đi nữa thì cầu thang này vẫn tồn tại như cũ.
Tiếp tục đi lên, Dương Gian thấy một cánh cửa.
Đây là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, nó không bị khóa, nửa mở nửa đóng, nằm ngay cuối cầu thang.
Không có con đường nào khác gần đó.
Nhưng điều không bình thường là tất cả những bậc thang dẫn đến cánh cửa cũ kỹ này đều đã bị phá hủy, phía trước trống rỗng, chỉ có một làn khói mờ mịt bốc lên.
“Đội trưởng, bậc thang bị phá rồi, không có đường lên.
Lý Dương nói.
“Càng đến gần tầng năm, mức độ hư hại của bậc thang càng nghiêm trọng. Từ điều này có thể nhìn ra rằng có ai đó không muốn người ở tầng dưới tiến đến tầng năm của bưu điện, hoặc là người của tầng năm muốn phá hủy bậc thang để ngăn cách liên hệ với tầng bốn.... Chỉ là điều này là hơi không bình thường, người đưa tin của tầng năm không thể ngu xuẩn như vậy được, hắn hẳn phải biết rằng phương pháp phá hoại bậc thang này sẽ không có tác dụng.”
Ánh mắt Dương Gian lóe lên:
“Vì cầu thang của bưu điện không có thật, mà là một loại hiện tượng linh dị. Bậc thang có thể bị phá hư, nhưng linh dị thì không thể nào bị bài trừ.”
“Vì vậy, nếu tôi không đoán sai thì những bậc thang ở phía trước vẫn luôn tồn tại một cách vô hình.”
Nói xong, hắn bước về phía trước một bước.
Ở khoảng không phía trước quả thật tồn tại một bậc thang vô hình, Dương Gian đứng vững vàng trên bậc thang, không hề bị rơi xuống.
Bước trên không khí từng bước một, những bậc thang vô hình thật sự tồn tại, dẫn đến cánh cửa gỗ kia.
Lý Dương ôm bình thủy tinh chứa đầu người kia đi theo sau.
Nhưng ngay lúc này, bỗng đầu người chết mở mắt.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Lý Dương thấy, khiến hắn kinh hãi, suýt chút nữa vứt cái bình đang cầm trong tay đi:
“Đội trưởng, cái đầu người này vừa mới tỉnh lại, vừa rồi còn mở hai mắt ra.
Không chỉ như vậy.
Bấy giờ, Dương Gian cũng thấy cánh tay trong cái bình thủy tinh mà hắn đang cầm co rúm lại một cái, giống như sống lại vậy.
“Thi thể còn có thể cử động sao?
Hắn sầm mặt lại, nhìn cái đầu người bên trong bình thủy tinh mà Lý Dương đang cầm.
Từ diện mạo của đầu người thì có thể xác định đây là một cô gái tóc ngắn.
“Không có gì ngạc nhiên khi xuất hiện hiện tượng linh dị ở nơi này cả, anh lưu ý một chút, chỉ cần không bị đồ vật bên trong bình thủy tinh tấn công là được rồi, về phần những thứ khác thì tạm thời không cần để ý tới, nếu cái đầu người chết này dám làm ra chuyện gì, tôi sẽ trực tiếp đóng đinh nó, không cho nó cơ hội xuất ra linh dị.
Dương Gian cảm thấy thi thể bị tách rời này có bí mật gì đó, cho nên tạm thời không muốn vứt bỏ, dù có hơi nguy hiểm đi nữa thì vẫn muốn mang theo bên người.
…
Dương Gian và Lý Dương thuận lợi đi lên tầng năm.
Tầng năm hơi khác so với tầng bốn, vì nơi này là tầng cuối nên có rất ít đồ, chỉ có một cái nóc nhà không có cửa sổ, phía dưới nóc nhà là một đại sảnh, xung quanh đại sảnh là bảy căn phòng, hình dạng của căn phòng thì giống với mấy căn phòng ở tầng dưới.
Phòng số 501.... 502.... cứ thế mà tính tới.
Lúc này không có ai trong đại sảnh cả, mờ mịt và u tối, chỉ có một ngọn đèn màu vàng mờ mờ ảo ảo.
Những người đưa tin ở tầng năm rất ít khi tập hợp cùng một chỗ. Vì thời gian giữa các nhiệm vụ đưa tin của họ quá dài, mỗi bức thư đều cách nhau khoảng một năm, vậy nên tầng năm thường xuyên bị bỏ trống, rất ít khi gặp được người đưa tin.
Mà Dương Gian có thể vào được tầng năm không phải do làm nhiệm vụ, mà do đốt giấy viết thư, vì vậy hắn cũng không thể gặp được người đưa tin của tầng năm.
Về phần Liễu Thanh Thanh, tạm thời cô sẽ không đi vào tầng năm, chỉ khi xuất hiện nhiệm vụ đưa tin thì cô mới đi vào tầng năm mà thôi.
"Không ai ở đây cả, dù sao người đưa tin của tầng năm sẽ không ở lại tầng này lâu, vì thân phận của những người đưa tin rất đặc biệt, cho nên họ sẽ ẩn dấu thân phận khi sinh hoạt ở bên ngoài, muốn bắt được một người đưa tin để thu thập tình báo trên người họ thì sẽ không dễ đâu."
Lý Dương nhìn quanh rồi nói.
Mặc kệ là tầng nào của bưu điện, việc thu thập tình báo luôn là việc quan trọng nhất.
Đây là lần đầu tiên Dương Gian và Lý Dương tới tầng năm, hai người đều nghĩ rằng phải nhanh chóng thu thập tin tức từ người đưa tin.
Mấy lần trước dù tầng ba hay tầng bốn đều gặp được người đưa tin, nhưng dường như lần này hơi xui, chẳng thấy người đưa tin của tầng năm đâu cả.
"Không vội, quan sát xung quanh xem."
Dương Gian cầm trường thương bị nứt trên tay, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, tay còn lại thì cầm theo bình thủy tinh, sau đó đi vào đại sảnh của tầng năm.