Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2263 - Chương 2263: Bình Thủy Tinh

Chương 2263: Bình Thủy Tinh

Lý Dương cũng ôm cái bình thủy tinh chứa đầu người chết kia theo.

Nhưng hai người đi chưa được mấy bước thì bỗng cái cửa gỗ cũ kỹ ở sau lưng đóng lại.

Ngay lập tức Dương Gian nhận thấy được điều không bình thường.

Ánh đèn vàng xung quanh nhấp nháy, một luồng sức mạnh linh dị khó tả đang quấy nhiễu mọi thứ xung quanh, nhận thức của toàn bộ người có mặt đều chịu ảnh hưởng, ý thức dần mờ đi.

Nhưng mà loại ảnh hưởng này tới thì nhanh nhưng biến mất cũng nhanh.

Như thể chỉ là ảo giác vậy, ngay sau đó mọi thứ trở nên bình thường lại, ánh đèn xung quanh cũng không còn nhấp nháy nữa, sự quấy nhiễu mãnh liệt của linh dị cũng biến mất.

Dương Gian nhíu mày.

Dù mọi chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt nhưng hắn có thể khẳng định vừa rồi hắn thật sự bị một loại linh dị nào đó quấy nhiễu, sự quấy nhiễu này không nhằm vào cá nhân, mà nhằm vào môi trường xung quanh.

Dường như vào khoảnh khắc này, họ đã tiến rất sâu vào một không gian linh dị nào đó, không còn là tầng năm nữa.

Dù sao tầng năm của bưu điện cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, nơi này có thể gọi là tầng năm, mà không gian linh dị cũng có thể được gọi là tầng năm. Cho nên lúc này Dương Gian đang nghi ngờ, liệu mình có còn ở trong bưu điện hay không, hay đang ở trong một không gian linh dị khác? Chẳng lẽ cầu thang của bưu điện là một con đường để kết nối linh dị sao.

Nhưng ý nghĩ này xuất hiện trong đầu được không bao lâu, Dương Gian bị một vài thứ trên bức tường của đại sảnh thu hút.

Đại sảnh tầng một của bưu điện có một vài bức tranh, mà bên trên bức tường của đại sảnh tầng năm lại có rất nhiều các bức tranh khác nhau.

Dường như tất cả các bức tranh đều do một người vẽ ra, đều cùng một loại phong cách đó là hắc ám và buồn tẻ, rõ ràng đây là một bức tranh phong cảnh bình thường, vậy mà lại có một loại cảm giác âm trầm quỷ dị, có điều số lượng tranh phong cảnh ở nơi này cũng không nhiều, phần lớn đều là tranh chân dung, những bức chân dung này có cũ có mới, cách trang trí bên trong chân dung cũng rất khác nhau.

Có nhân vật trong chân dung ăn mặc theo phong cách những năm 70,80, có một số lại ăn mặc với phong cách hiện đại. Thậm chí còn có một vài nhân vật mặc áo dài, chắc là trang phục của thời kỳ dân quốc.

Trong chân dung có nam có nữ, có người già và cũng có thanh niên, có mỹ nữ và cũng có người ác, dáng vẻ và phong thái đều không giống nhau.

Nhiều chân dung có dáng vẻ và phong thái không giống nhau như vậy thì rõ ràng không thể là tự nghĩ ra được, mà là tham khảo người thật rồi vẽ ra.

Dương Gian tới gần một bức chân dung, đưa tay sờ sờ, sau đó đưa mũi lên ngửi ngửi.

Một mùi cực kì quen thuộc.

"Mùi này giống mùi ở trên bức tranh quỷ, điều này chứng minh rằng nguồn gốc của bức tranh quỷ là từ bưu điện."

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

"Mà rất có thể đó là bức tranh đến từ tầng năm của bưu điện."

Hắn nhìn lướt qua những bức tranh này, trong lòng đang tưởng tượng rằng nếu treo bức tranh quỷ lên tường thì có phù hợp với phong cảnh xung quanh hay không?

Đáp án cực kì phù hợp, phong cách vẽ và kiểu dáng của bức tranh quỷ đều giống mấy bức tranh ở đây y như đúc, hơn nữa bức tranh quỷ cũng là tranh chân dung, vì vậy đây mới là chỗ mà bức tranh quỷ thuộc về.

"Đội trưởng, những bức tranh này nhìn rất không bình thường, khiến người ta có cảm giác không an tâm, dường như chúng có liên quan đến sức mạnh linh dị."

Lý Dương cau mày, hắn cũng đã từng nhìn thấy bức tranh quỷ, vậy nên lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn.

"Ít nhất thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm, bây giờ còn chưa tới sáu giờ tối, bưu điện vẫn chưa tắt đèn, dù có quỷ đi chăng nữa thì tạm thời chúng sẽ chưa ra ngoài hoạt động đâu."

Dương Gian nhìn đồng hồ.

Bây giờ là năm rưỡi.

Còn nửa tiếng nữa mới đến sáu giờ, chỉ cần trước lúc đó tìm được một căn phòng để ở là được rồi, vì phòng ở trong bưu điện rất an toàn.

Hai người tiếp tục quan sát.

Bỗng Lý Dương hô lên:

"Đội trưởng, anh tới xem bức tranh này đi, dường như rất giống anh nha."

"Cái gì?"

Dương Gian lập tức bước nhanh về phía Lý Dương.

Lúc này, Lý Dương đang nhìn chằm chằm vào một bức tranh trên tường với vẻ mặt kinh ngạc, hắn chỉ chỉ vào bức tranh đó.

Nó quả thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, vì người đàn ông bên trong chân dung mặc một bộ âu phục cũ, đứng trên một con đường, có một thôn trang thấp thoáng phía sau, mà tướng mạo của người đàn ông này lại cực kì giống Dương Gian.

Ánh mắt Dương Gian lập tức chìm xuống, hắn nhận ra bức tranh này.

"Đây không phải là tôi."

"Nếu không phải đội trưởng, vậy thì đó là ai...." Lý Dương kinh ngạc nói.

Dương Gian nói:

"Là cha tôi, đây là chân dung vẽ cha tôi, tôi biết con đường bên trong chân dung kia. Đó là đường từ nhà tôi tới thôn, mà ở phía sau thôn chính là quê nhà của tôi. Dù bức tranh hơi mờ nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được."

Bình Luận (0)
Comment