"Mình còn tưởng ở tầng năm không có người đưa tin, không nghĩ tới lại có người đưa tin ở trong này, đây thật sự là một điều tốt."
Dương Gian nghe thấy giọng nói ở trong phòng thì chẳng những không sợ hãi mà còn hơi vui mừng.
Hắn không nói gì thêm nữa, muốn xông vào bắt người đưa tin kia ngay lập tức.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo.
Két!
Cửa phòng của căn phòng số 502 đột nhiên mở ra, tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nhanh chóng đi ra đứng trước cửa phòng, khuôn mặt mang theo vẻ bình tĩnh, nói:
"Đừng vào căn phòng số 501, mở to mắt ra mà nhìn đi, trong căn phòng kia có tồn tại ai không?"
Dương Gian biến sắc, dừng bước chân lại, nhìn về phía người vừa đột ngột xuất hiện này:
"Ông cũng là người đưa tin của tầng năm sao?"
"Tôi không muốn thấy người trẻ tuổi như cậu vô duyên vô cớ chết tại tầng năm. Vừa rồi tôi có để ý rằng cậu đã đứng một lúc ở trước một bức chân dung. Lúc nhìn lên thì không ngờ rằng tướng mạo của cậu lại gần giống với người trong chân dung như thế. Nếu không phải vì nguyên nhân này, tôi đã chẳng mở cửa."
Dương Gian nhíu mày, hắn nhìn lại người này một lần nữa.
"Nghi ngờ tôi là chuyện bình thường, nhưng tôi muốn nói một sự thật là bên trong căn phòng số 501 kia không có người đâu, chỉ có một thứ rất hung hiểm mà thôi, sau khi cậu tiến vào thì sẽ rất khó có thể đi ra được."
Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi này thận trọng nói.
Dương Gian nhìn căn phòng số 501 một chút.
Hắn dùng Quỷ Nhãn để thăm dò căn phòng qua khe hở được chém ra kia.
Bên trong vẫn là ngọn đèn dầu đung đưa, không nhìn thấy người, nhưng giọng nói vẫn tiếp tục truyền tới:
"Cút khỏi nơi này, đừng có quấy rầy tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Dường như có người đang thật sự khó chịu với Dương Gian, lên tiếng cảnh cáo.
Nhưng thực tế thì bên trong lại không có một ai, tình huống cực kì quỷ dị.
Suýt chút nữa Dương Gian đã bị giọng nói này hấp dẫn đi vào rồi.
"Những phòng khác chắc sẽ không mở cửa cho cậu đâu, đêm nay ở trong phòng tôi đi, vừa lúc tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi cậu, tôi đã ở nơi này quá lâu rồi, có rất nhiều chuyện cần phải làm rõ."
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi kia vẫy tay, ra hiệu Dương Gian đi vào phòng, sau đó hắn đi trước một bước, quay trở lại phòng một mình.
Lý Dương nhìn Dương Gian:
"Đội trưởng, bây giờ nên làm gì?"
Vẻ mặt Dương Gian hơi chuyển động, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Tạm thời ở phòng số 502 một ngày để thu hoạch tình báo của nơi này từ người đàn ông kia, nếu căn phòng này quả thật có nguy hiểm thì tạm thời tránh đi vậy."
Lý Dương nhẹ gật đầu đồng ý.
Hai người tiến về phía căn phòng số 502.
Nhưng khi họ vừa định bước vào căn phòng này thì một giọng nói yếu ớt từ căn phòng số 501 vang lên: "Ha ha, thú vị thật, không nghĩ tới đã đi được tới tầng năm mà tính cảnh giác lại kém như vậy, căn phòng số 502 luôn ở trạng thái bỏ trống, vậy mà các cậu lại muốn đi vào căn phòng đó sao, nghe nói nơi đó có giam giữ một con lệ quỷ bên trong, vừa rồi tôi nghe được tiếng mở cửa của căn phòng kia, chắc chắn là con lệ quỷ kia đã đi ra rồi."
"Nhưng tầng năm của bưu điện cũng rất đặc biệt, những con quỷ bị giam giữ ở trong phòng thì không có cách nào rời khỏi cửa phòng cả, vậy nên quỷ chỉ có thể hấp dẫn người khác vào."
Dương Gian nghe vậy thì toàn thân chấn động, dừng bước chân lại, hắn nhìn về căn phòng số 502 phía trước.
Tối mù.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi vẫn đưa lưng về phía Dương Gian cùng Lý Dương, tiếp tục đi lên phía trước, dường như không có ý định quay đầu lại.
Lý Dương cũng giật mình, toát ra mồ hôi lạnh.
Vì giọng nói trong căn phòng số 501 đã nói đúng, vừa rồi quả thật người trong căn phòng số 502 chưa đi ra khỏi cửa phòng, mà chỉ đứng tại cửa phòng rồi lên tiếng chào hỏi mà thôi.
Có khi nào người trong căn phòng số 502 là lệ quỷ không?
Lúc này, người đàn ông ngoài năm mươi tuổi kia quay đầu lại, hắn mở miệng nói:
"Đừng tin những gì mà căn phòng số 501 nói, mỗi ngày thứ quỷ này đều sẽ nói bậy nói bạ, ai cũng không biết giọng nói này từ đâu ra, có người cho rằng đó là một kiện vật phẩm linh dị, cũng có người cho rằng bên trong có lệ quỷ, mà cũng có người nghi ngờ rằng người đưa tin lúc trước chưa chết mà bị nhốt ở trong phòng."
"Thời gian không còn nhiều, đã sắp tắt đèn, nếu các cậu không muốn chết thì mau vào phòng đi, tôi sẽ không mở cửa chờ các cậu nữa đâu, nếu các cậu nghi ngờ tôi thì tôi sẽ lập tức đóng cửa lại, mặc kệ các cậu."
"Đội trưởng, nên tin ai bây giờ? Cả hai đều có vẻ không bình thường."
Lúc này Lý Dương toát mồ hôi lạnh.
Tình hình ở tầng năm của bưu điện thật sự hung hiểm đến thế sao?