Vừa mới lên tầng mà đã đụng phải lệ quỷ.
Thậm chí còn có quỷ trong phòng.
"Dù không biết quy tắc của tầng năm bưu điện là gì, nhưng mà tôi tin rằng mỗi căn phòng đều có khác biệt, có phòng có thể có người, có phòng lại có quỷ, nhưng mà cũng có thể có căn phòng nào đó bị linh dị xâm lấn...."
Dương Gian nhíu mày thật sâu.
Người trong hai căn phòng đều nói rằng căn phòng của người kia có vấn đề.
Giọng nói bên trong căn phòng số 501 nói người ở phòng 502 là quỷ.
Người trong phòng số 502 lại nói rằng giọng nói bên trong căn phòng số 501 là hiện tượng linh dị, thực tế không có một ai ở trong căn phòng đó cả, sau khi tiến vào thì rất khó để thoát ra.
Dù sự thật thế nào đi nữa thì một trong hai căn phòng này nhất định có vấn đề.
Nếu không có vấn đề, họ sẽ không nói đối phương có vấn đề.
Đương nhiên còn có một khả năng khác đó chính là cả hai căn phòng đều có vấn đề.
"Đừng đi vào hai căn phòng này, mau tìm căn phòng thứ ba."
Dương Gian chần chờ, hắn không muốn đánh cược.
Không đánh cược sẽ không thua.
Vào lúc này, lời mà Vương Sát Linh nói rất đúng.
Dương Gian cùng Lý Dương quay người rời đi, chuẩn bị mở cửa của những phòng khác.
…
Cả hai căn phòng đều trong diện nghi ngờ có vấn đề, Dương Gian không muốn xem xét phòng nào có vấn đề hay căn phòng nào không có vấn đề, cho nên cách tốt nhất chính là không chọn cái nào hết, tìm căn phòng khác để nghỉ ngơi, sau vài ngày quan sát tình huống tự nhiên sẽ đoán được.
Vì vậy hắn và Lý Dương không do dự mà quay người rời đi, không bước vào căn phòng 502 đó.
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi ở trong căn phòng 502 kia, đứng trong căn phòng tối lờ mờ ánh sáng, nhìn hai người nói:
“Mấy phòng đó sẽ không mở cửa đón chào hai cậu đâu, hơn nữa trong đó đều bị sứ giả bố trí bẫy rập, nguy hiểm trong đó sẽ còn lớn hơn, mặc dù hai người không tin tưởng tôi, nhưng tôi vẫn có lòng muốn nhắc nhở hai người một câu.”
“Chúc hai người may mắn.”
Đối phương nói xong câu đó rồi đóng sầm cửa lại, xung quanh lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.
Căn phòng 501 bên cạnh không còn tiếng động gì nữa, nhưng vẫn có thể thấy được ánh đèn lập lờ qua khe hở trên cửa, tạo ra khí tức kì dị như cũ.
Dương Gian không khỏi trầm ngâm suy nghĩ khi nghe được những lời của người vừa nãy.
Có vẻ như tình hình ở tầng năm còn phức tạp hơn trong tưởng tượng.
Trên tường treo đủ loại những bức tranh sơn dầu khác nhau, căn phòng bị nghi ngờ có Lệ Quỷ quanh quẩn ở trong đó, cánh cửa không mở ra được... bây giờ lại có thêm một việc nữa, đó là những căn phòng khác lại có bẫy, bẫy do sứ giả ở tại tầng năm bố trí, mục đích bọn họ làm vậy để chiếm phòng, đảm bảo bản thân lúc nào đến bưu cục cũng có một nơi để ở.
Nếu mọi chuyện đúng như vậy, Dương Gian phải cân nhắc thêm một vấn đề nữa.
Có lẽ, sứ giả ở tầng năm không hề ít như tưởng tượng.
Chỉ khi số lượng sứ giả vượt quá số lượng phòng ở đây, thì mới xảy ra nhóm sứ giả cùng tranh giành một căn phòng. Nếu không, với căn phòng đơn một người một phòng không thể nào có mâu thuẫn xảy ra được.
Trừ điều này ra.
Có có một khả năng nữa, đó là ở trong phòng thì sẽ có lợi hơn, những lợi ích này có liên quan đến việc sinh tồn của sứ giả, vậy nên căn phòng đơn giản là nơi để ở, mà còn có giá trị lợi ích khác, vì vậy nó mới đáng để sứ giả chiếm giữ, tranh giành lẫn nhau.
Mà khi họ lên tầng bốn, chuyện này lại không xảy ra.
Bởi vì mọi người đều có thể ở chung trong một căn phòng. Nhưng điểm xấu ở trỗ, phòng đông người sẽ bị những Lệ Quỷ lang thang trong bưu cục nhòm ngó, trừ điều này ra, thì không còn điểm xấu nào khác.
“Đội trưởng, anh cảm thấy lời của ông ta có đáng tin không?”
Trong lòng Lý Dương ngập tràn nghi vấn, không cách nào phán đoán được người kia nói thật hay nói dối.
Dương Gian:
“Thật giả thực ra không hề quan trọng, quan trọng nơi này thực sự tồn tại rất nhiều nguy hiểm. Những thông tin tìm hiểu về quy luật trong bưu cục lúc trước có lẽ giờ không còn tác dụng."
Hắn chưa nói xong, thì đột nhiên Dương Gian quay đầu lại, tập trung nhìn về một phía, quỷ nhãn lập tức được mở ra.
“Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn lén tôi, phương hướng của nó lại nằm trên những bức tranh trên tường.”
Hắn liếc qua bức tường một lượt, nhìn thấy rất nhiều bức tranh chân dung được treo ở đó, nhưng lúc này các bức tranh đều nhìn rất bình thường, khiến hắn không thể biết được bức tranh nào có vấn đề.
“Đã năm giờ bốn mươi phút rồi, hai mươi phút nữa thì đèn sẽ tắt, buổi tối sau khi đã tắt đèn, nếu nơi này có quỷ thì chúng chắc chắn sẽ xuất hiện.”
Lý Dương:
“Nếu những bức tranh này thực sự có vấn đề, thì có chuyện đáng sợ rồi, số lượng này... rất nguy hiểm.”