“Nếu đội trưởng đã nói vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, phòng 507 này tuyệt đối không có vấn đề.” Lý Dương cam đoan.
Anh ta biết rất rõ tầm quan trọng của căn phòng này. Dương Gian phải ra ngoài tra xét, một khi gặp nguy hiểm rất khó xử lí thì phải quay về, mà nếu như phòng 507 này có vấn đề thì chính là cắt đứt con đường thoái lui cuối cùng, Dương Gian nhất định sẽ chết.
Thận trọng như vậy cũng không có gì đáng trách.
Bàn bạc xong, Dương Gian không chút do dự trực tiếp mở cửa căn phòng số 507.
Ánh sáng mờ ảo từ trong phòng hắt ra nhưng bị bóng tối dày đặc bên ngoài nuốt chửng, chút ánh sáng ít ỏi trong phòng không thể chiếu rõ cảnh vật bên ngoài.
Nhưng mà không sao, quỷ nhãn của Dương Gian có thể quan sát mọi thứ trong bóng tối, không cần lo lắng phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Lúc này trong đôi mắt ma quái không hề bị bóng tối cản trở, Dương Gian thấy hiện ra trước mặt anh là một viễn cảnh đẫm máu. Mọi thứ trước mắt hiện ra vô cùng rõ ràng.
“Giống như lúc sáng, không có thay đổi nào quá lớn, nhưng cái xác ở trước cửa phòng 501 đã biến mất.” Dương Gian cau mày nhìn về phía cửa phòng 501.
Anh để lại một Lệ Quỷ ở đó nhưng sau khi tắt đèn thì không còn nhìn thấy nữa.
Hành lang tầng năm này tuy rộng nhưng không có đồ đạc hay vật cản gì che khuất tầm nhìn, chỉ cần quét mắt cũng có thể bao quát toàn bộ cảnh vật xung quanh, vậy nên không có lý do gì không thể nhìn thấy một xác chết nằm trên mặt đất, trừ khi người đó bị mù. Vậy nên chỉ có hai khả năng có thể xảy ra:
Một là Lệ Quỷ đã được bưu cục xử lý.
Hai là quỷ đã sống lại đến một căn phòng khác hoặc là đang ẩn nấp ở đâu đó.
“Tôi muốn kiểm tra căn phòng số 501 nhưng hiện tại xem ra không cần thiết lắm.”
Dương Gian bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
“Đội trưởng cẩn thận một chút tôi sẽ canh giữ ở cửa.” Lý Dương nhắc nhở.
Dương Gian khẽ gật đầu rồi lặng lẽ quan sát những thay đổi trong căn phòng vào ban đêm.
Nhưng ngay khi anh vừa đóng cửa phòng, lợi dụng bóng tối để đi vào giữa đại sảnh tầng năm thì anh nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh sợ hãi dựng cả tóc gáy.
Những đôi mắt trong mấy bức tranh sơn dầu treo trên tường ngoài hành lang hình như đang dõi theo anh, thậm chí có mấy nhân vật trong tranh đang nhìn chằm chằm vào anh.
Ngay cả bức tranh sơn dầu của bố Dương Gian cũng nhìn anh chằm chằm.
“Những nhân vật trong mấy bức tranh này có vấn đề gì sao?”
Tay đang cầm giáo của Dương Gian siết chặt lại, nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu cao bằng nửa người.
Bởi vì đôi mắt lộ ra bởi bức tranh sơn dầu này là hiểm độc nhất.
Đó là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tiều tuỵ, dáng vẻ uể oải như một lão nông, người đàn ông xa lại này vậy mà lại lộ ra vẻ thoát ly với thời đại, sau lưng ông là một cánh đồng hoang vu lộn xộn, nhưng thấp thoáng phía xa xa dường như có một ngôi mộ khổng lồ cao chót vót.
“Không lẽ các nhân vật trong những bức tranh sơn dầu này đều không phải là người mà là quỷ?”
Dương Gian không hề e sợ ánh mắt của người đàn ông trong bức tranh sơn dầu.
Thật quỷ dị.
Nếu bức tranh gây nguy hiểm cho anh, cây giáo trong tay anh sẽ lập tức chẻ đôi bức tranh.
Với thực lực hiện tại của anh hoàn toàn có thể chiến đấu với lũ yêu ma, cho dù không đánh bại được chúng thì cũng có thể bảo vệ được chính mình, kìm hãm chúng trong khoảng thời gian ngắn là không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại không chỉ có một ánh mắt đang nhìn anh mà có đủ loại ánh mắt từ các bức tranh khác cũng đang chăm chú nhìn anh với đủ loại sắc thái khác nhau, có ánh mắt đánh giá, có ánh mắt hung ác, có ánh mắt chết lặng, cũng có ánh mắt vui cười...
Mỗi ánh mắt đều không giống nhau, nhưng điều khiến con người ta không thể tin được chính là những bức tranh này giống như ác quỷ, bởi vì ánh mắt của quỷ sẽ không có nhiều sắc thái biểu cảm như vậy mà đại đa số đều là ánh mắt trống rỗng quỷ dị.
Nhưng tóm lại những bức tranh này không giống với tranh quỷ, bởi xét cho cùng người trong bức tranh sẽ không thể nào di chuyển ra khỏi khung tranh được.
Phải chăng người trong tranh chỉ có thể nhìn anh mà không thể động thủ với anh? Hoặc nói những con quỷ trong mấy bức tranh này đã bị phong ấn không thể động thủ? Hay chỉ có bức tranh đặc biệt nhất trong số tất cả các bức tranh ở đây là quỷ?
Ánh mắt Dương Gian hơi loé sáng, trong nháy mắt anh đã liên tưởng đến rất nhiều giả thiết, manh mối duy nhất mà anh có là từ những bức tranh quỷ, có lẽ có thể bắt đầu điều tra từ những những bức tranh này.
“Kẽo kẹt!”
Vào lúc này, đột nhiên trong đại sảnh lầu năm vang lên một tiếng động rất khẽ, cửa hành lang không biết bị gió đập vào từ lúc nào chậm rãi hé mở.