Hắn mở cửa phòng tắm ra.
Ngay lập tức, vẻ mặt Dương Gian biến đổi, hắn thấy được một thi thể đã bị thối rữa thành xương khô. Thi thể này nằm trong bồn tắm, miệng há hốc, dường như trước khi chết rất đau khổ cùng không cam lòng.
"Là người trước kia."
Từ quần áo của thi thể này, hắn có thể nhận ra được rằng thi thể này là của người đàn ông trung niên lúc trước.
Hắn tới gần vài bước rồi nhìn thoáng qua.
Lúc này, Dương Gian đang nhìn thấy trong tay của xương khô nắm chắc một bức thư.
Đó là kiểu dáng của thư đến từ bưu điện, nhưng hắn chưa từng thấy qua bức thư nào có màu này, đó là một bức thư màu đen.
"Màu đen?"
Dương Gian nhíu mày.
Hắn từng thấy qua thư màu vàng cùng thư màu đỏ, cả hai đều cực kì nguy hiểm, nhưng lại chưa từng thấy qua thư màu đen bao giờ.
Giấy viết thư cũng là màu đen.
"Một bức thư màu đen không được đưa ra ngoài, cũng không bị xé bỏ, điều này đại biểu cho cái gì nhỉ?" Dương Gian nghi hoặc.
Khi người đưa tin đi đưa thư thì chỉ có ba kết quả.
Đưa thư thất bại rồi bị giết.
Đưa thư thành công.
Xé bỏ lá thư.
Còn đây là tình huống thứ tư, đó là đã không đưa được tin, mà người đưa tin thì lại chết, điểm mấu chốt là chết ở bên trong bưu điện, còn nếu như chết ở bên ngoài thì đó chính là tình huống đưa tin thất bại rồi bị giết.
Thư còn chưa được mang khỏi bưu điện mà người đưa tin đã chết rồi, điều này khiến hắn không thể nào hiểu được.
Nếu như người đưa tin này không muốn đưa thư thì sẽ xé bỏ lá thư đi chứ không nắm chắc ở trong tay thế này.
"Dù thế nào đi nữa bức thư này cũng hề không đơn giản, chắc chắn là một thứ rất đặc biệt."
Ngay khi Dương Gian đang suy nghĩ.
"Khụ khụ."
Ngọn đèn bị dập tắt trước đó ở trong phòng khách bỗng nhiên nhấp nháy, sau đó một tiếng ho khan xuất hiện, từng tiếng bước chân vang lên ở trong phòng khách.
Dương Gian không quay đầu.
Quỷ Nhãn của hắn đã thấy tất cả cảnh tượng sau lưng.
Trong căn phòng cũ kỹ, người đàn ông trung niên kia lại xuất hiện một lần nữa, bộ dạng của hắn giống y hệt thi thể kia, hắn đang đứng sừng sững không nhúc nhích, ánh mắt mang theo vẻ quái dị nhìn về phía bên này.
"Ầm!"
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, một cây trường thương bị nứt xuất hiện cùng một luồng ánh sáng màu đỏ, hầu như không cho người ta thời gian phản ứng, trường thương bị nứt đã chui vào trong lòng đất của phòng khách, sau đó xuyên thẳng qua thân thể của người đàn ông kia.
Dương Gian thu hồi bàn tay lại, quay người nói:
"Rốt cuộc ông là thứ gì?"
Người đàn ông trung niên vẫn đứng ở đó, như thể không bị vũ khí linh dị ảnh hưởng đến vậy, giống như là một ảo ảnh, không phải là tồn tại chân thực.
"Xem ra người đưa tin ở tầng bốn là một tồn tại ghê gớm."
Vẻ mặt hắn bình tĩnh:
"Cậu rất đặc biệt, không giống với người đưa tin bị lệ quỷ ký sinh khác, cậu có thể khống chế sức mạnh linh dị một cách nhuần nhuyễn, đồng thời biến sức mạnh linh dị này thành sức mạnh thuộc về mình, vừa rồi lúc cậu tấn công tôi đã thấy được rằng nếu như tôi là lệ quỷ thì đã bị cậu giải quyết rồi."
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người có thể khống chế sức mạnh linh dị, đồng thời lợi dụng nó để đối phó với lệ quỷ như cậu đấy."
"Tôi còn cho là ông cũng sớm đã biết đến sự tồn tại của ngự quỷ nhân, xem ra thật sự ông không có cách nào để đi ra khỏi căn phòng này."
Dương Gian nói:
"Ông tên là gì? Thân phận ở bên ngoài là gì?"
Ánh đèn nhấp nháy, khuôn mặt người đàn ông trung niên kia vẫn vô cảm, nói:
"Cậu phân tích rất đúng, tôi chỉ là một oán linh bị nhốt trong căn phòng này mà thôi, dựa vào sức mạnh của linh dị để tồn tại, không có cách nào để chết đi, mà cũng không thể được giải thoát, chẳng phải cậu đã tìm được thi thể của tôi ở trong nhà vệ sinh kia rồi sao?"
"Về phần tên và thân phận của tôi thì cũng không quan trọng, nhưng mà những người đưa tin trước kia đều gọi tôi là lão Lý."
Lão Lý?
Rõ ràng lão Lý này không muốn lộ ra tên thật.
Điều này cũng bình thường, rất nhiều người trong vòng linh dị đều tùy tiện lấy bừa một cái tên, giống như lão Ưng vậy.
Không phải là cố tình gạt người, mà là để giảm bớt phiền toái không cần thiết.
"Cậu còn chưa cho tôi biết tên của cậu đâu."
Lão Lý hỏi.
"Dương Gian."
Lão Lý nói tiếp:
"Họ Dương sao? Giống với người đàn ông trên bức tranh kia, hai người có quan hệ gì vậy?"
"Ông nói tới bức tranh kia sao? Người ở trên bức tranh đó là người cha đã chết từ lâu của tôi."
Dương Gian nói:
"Dường như với người đã chết như ông thì biết những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì."
"Thì ra là thế."
Lão Lý nói.
Lúc này, ánh đèn nhấp nháy, giống như là sắp tắt đi vậy, mà người tự xưng là lão Lý này cũng dường như sắp phải biến mất, cho người ta một loại cảm giác rất không chân thật.