"Đúng hay sai không phải do ông quyết định, cũng không phải là do tôi quyết định, mà là do thực lực quyết định, với cả tôi đang nghi ngờ rằng Tôn Thụy, người ở đại sảnh của tầng một đã từng xuất thủ với ông, cơn ho khan của ông là do hắn tạo thành, vậy nên tôi muốn kiểm tra xem sự thật có giống như những gì tôi đang suy nghĩ hay không."
Dương Gian cảm thấy người này là một điểm quan trọng để phá vỡ cục diện bế tắc hiện nay.
Có được ký ức của người này thì hắn có thể đào móc ra rất nhiều bí mật.
Lúc này hắn chạy thẳng đến căn phòng số 502.
"Ừm?"
Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia lập tức lui lại, biến mất trong bóng tối, sau đó cánh cửa gỗ đóng sầm lại.
"Chỉ là một cánh cửa thì không ngăn được tôi đâu."
Dương Gian cũng không sợ người này chạy mất.
Tầng năm của bưu điện này là ngõ cụt, không có chỗ nào để chạy cả.
Hắn tiến đến trước cửa phòng, bổ dao chặt củi trong tay xuống, trong nháy mắt vạch ra một khe hở lớn trên cánh cửa gỗ.
Tuy nhiên, lúc này ánh đèn bên trong không nhấp nháy nữa mà đã tắt hẳn.
Dương Gian tiến vào bên trong căn phòng thông qua khe hở, hắn không nhìn thấy ai trong phòng cả, bên trong có một mùi hôi thối ẩm ướt bay tới, khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu có ai sống ở một nơi như thế này trong một khoảng thời gian dài thì quả thật chính là một cực hình.
Chẳng lẽ căn phòng số 502 này cũng có vấn đề?
…
Dù phòng 502 có gì đó quái lạ, nhưng Dương Gian vẫn tấn công cửa của căn phòng kia.
Cửa phòng không thể ngăn cản sự tấn công của dao chặt củi.
Đây là một ưu thế rất lớn của Dương Gian, nó mang ý nghĩa rằng hắn có thể cưỡng ép tiến vào bất kì căn phòng nào ở tầng năm.
Rất nhanh cửa của căn phòng số 502 đã bị hắn bổ ra.
Hơn nửa cánh cửa gỗ bị nứt toác ra, không thể đóng lại, nếu cứ thế này thì về sau căn phòng này đã coi như bị phế bỏ, bởi vì không có cửa phòng nên căn phòng sẽ rất dễ bị linh dị bên trong bưu điện xâm lấn.
Nhưng dù cửa phòng đã bị phá hoại đến mức thế này, vậy lúc Dương Gian chuẩn bị mở cửa phòng, nó lại chẳng nhúc nhích tí nào, giống như bị kẹt vậy.
Có gì đó đang can thiệp.
Hết cách rồi, Dương Gian chỉ có thể phá hủy hoàn toàn cửa phòng này.
Với một nhát chém nữa, cánh cửa gỗ cũ kỹ đã trở thành những mảnh gỗ vụn, không còn hình dáng của cánh cửa nữa.
Trong căn phòng mờ mịt không có ánh đèn, điều này rất khác thường.
Bình thường trong phòng của người đưa tin nhất định phải có ánh đèn, vì quỷ sẽ không xuất hiện ở dưới ánh đèn.
Ở trong bưu điện thì khu vực có ánh đèn thể hiện rằng đó là khu vực an toàn.
"Chẳng lẽ trong căn phòng số 502 này cũng có quỷ?"
Dương Gian dùng Quỷ Nhãn để thăm dò.
Dù hắn có thể nhìn ở trong bóng tối, thế nhưng các bức tường của căn phòng đã che khuất tầm nhìn của hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng, nhưng hắn có thể nhận ra rằng căn phòng này cực kì ẩm ướt và lạnh lẽo, có nấm mốc sinh sôi ở bên trên bức tường, giống như là đã bị bỏ hoang nhiều năm vậy, không giống như là một căn phòng có người ở.
Mà trước đó người đàn ông trung niên kia nói hắn đã ở đây rất lâu.
Rõ ràng điều này không đúng.
Bên trong căn phòng này không có dấu vết của việc thường xuyên ở, ngược lại thì căn phòng số 501 trước đó lại khá sạch sẽ, ban ngày còn thắp đèn lên, phù hợp với điều kiện sinh hoạt hơn.
"Xử lý xong người kia rồi tính tiếp vậy."
Dù Dương Gian đang quan sát nhưng hắn cũng không do dự nhiều, nhanh chóng đi vào bên trong căn phòng.
Hắn muốn tìm ra người kia rồi đánh cắp ký ức của hắn.
Kết cấu của căn phòng này cũng giống như những căn phòng khác, sau khi Dương Gian đi vào thì lập tức ánh mắt quỷ dị ở đại sảnh đã cụp xuống, dường như chỉ cần đi vào căn phòng này là sẽ không bị những đôi mắt trên bức tranh kia để ý nữa.
Không biết đây là tin tốt hay tin xấu nữa.
Hắn đi tới phòng khách của căn phòng này.
Phòng khách khá ẩm ướt, ghế sô pha cũ kỹ bẩn thỉu do không được chăm sóc thường xuyên, bên trên bức tường có vài bức tranh đã phai màu, bên trên bàn ăn có một số đồ ăn chưa mở hộp, ngày sản xuất của những đồ ăn này đều từ hai mươi năm trước.
"Người sống mới cần ăn, người chết và quỷ thì không cần."
Dương Gian cầm trường thương bị nứt trong tay, Quỷ Nhãn chuyển động nhìn quanh bốn phía.
Hắn đã có thể chắc chắn một điều rằng người đàn ông trung niên vừa rồi không phải là người sống.
"Trong phòng tắm."
Bỗng nhiên Dương Gian cử động, hắn đã nhận ra điều gì đó, lập tức đi về phía phòng tắm.
Cửa của phòng tắm khép hờ, những chỗ khác đều khá cũ kỹ, chỉ có tay nắm là khá sạch, dường như có người thường xuyên mở.