Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2283 - Chương 2283: Người Duy Nhất

Chương 2283: Người Duy Nhất

Có lẽ những người đưa tin trước đó đều có đủ trí tuệ cùng năng lực, nhưng thực lực lại hơi kém, vậy nên chỉ có thể tiếc nuối chết ở chỗ này.

"Đúng rồi, ông có biết một cô gái tên là Ngân Tử hay không?"

Dương Gian chợt hỏi.

"Đúng là có một người như vậy, cô ta cũng đã từng đi vào căn phòng số 502 này, để lại ấn tượng rất sâu cho tôi."

Lão Lý im lặng, như đang nhớ lại chuyện trước kia.

Dương Gian nhìn đống thi thể tàn tạ dưới đất, lên tiếng hỏi:

"Cô ta chết rồi?"

Cô gái dùng tên giả là Ngân Tử kia là một nhân vật cấp bậc đội trưởng bên trong tổng bộ, thân phận rất thần bí, hắn nghi ngờ cô ta là đã làm người đưa tin của bưu điện từ rất lâu về trước. Nhưng bây giờ cô ta lại mất tích, không ai biết cô ta ở đâu cả. Trước khi mất tích chỉ có Chu Đăng từng gặp cô ta trên xe buýt linh dị.

"Không, cô ta vẫn chưa chết. Tuy không mang được bức thư màu đen đi nhưng cô ta là người duy nhất có thể chạy thoát ra khỏi căn phòng số 502 này, về sau tôi cũng không còn gặp lại cô ta nữa."

Lão Lý nói.

"Vậy à...."

Dương Gian cau mày.

Từ những gì lão Lý nói, không khó để đoán ra được mọi việc. Trước hắn thì nữ đội trưởng tên Ngân Tử kia cũng đã từng đi vào căn phòng số 502, có ý định mang bức thư màu đen đi, mặc dù cuối cùng đã thất bại nhưng vẫn sống sót, sau đó mất tích không còn tăm hơi.

Lão Lý lại nói:

"Có lẽ những người đưa tin khác sẽ biết tung tích của cô ta, tôi đã bị nhốt ở chỗ này rất lâu rồi, không đi ra ngoài được cho nên số lượng tin tức biết được cũng không nhiều. Bây giờ cậu cần phải đi, nếu tiếp tục ở lại thì sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn."

Lúc này, hiện tượng linh dị đã xuất hiện nhiều lần ở trong căn phòng, do lệ quỷ đang thức tỉnh nên nơi này đã trở nên rất nguy hiểm, không thích hợp cho bất cứ ai ở lại nữa.

Dương Gian muốn hỏi thăm thêm nhiều tin tức nên đã bất chấp nguy hiểm dừng lại đây rất lâu.

Đây đã là lần thứ hai lão Lý thúc giục.

"Tôi biết rồi, chuyện bức thư màu đen tôi sẽ xử lý." Dương Gian nói nhiều nữa, hắn quay người rời đi.

Lão Lý đứng ở trong phòng khách, giống như một u linh hoàn toàn tách biệt với thế gian vậy, bị nhốt ở chỗ này cả đời, không thể trốn thoát, không thể đạt được sự tự do, vậy nên tình cảm của lão đã mờ nhạt đi rất nhiều, kiên trì đến tận bây giờ cũng chỉ vì một niềm tin mà thôi.

Lão có thể đi vào tầng năm, hơn nữa lúc trước còn nguyện ý hi sinh để lưu lại bức thư màu đen, chắc chắn là có niềm tin mà bản thân phải duy trì.

Điều này cũng không phải là chuyện người bình thường có thể hiểu được.

Ví dụ như Tôn Thụy, hắn là người phụ trách của thành phố Đại Hán, thân phận cùng địa vị đều rất lớn. Vốn có thể thỏa thích hưởng thụ cuộc đời nhưng hắn lại luôn ở tầng một của bưu điện, chỉ vì để xử lý quỷ.

Dù sao, có một số việc cần có người đi làm.

Mà lão Lý và Tôn Thụy chính là loại người này.

Dương Gian trở về đại sảnh của tầng năm một lần nữa.

Những đôi mắt trong mấy bức tranh lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn, có ánh mắt vẫn tỏa ra ác ý như trước, có ánh mắt thì lại dò xét, còn có ánh mắt nhìn chăm chú một cách quỷ dị.... Những người trong mấy bức tranh này đều là những người đã thành công sống sót, chạy thoát khỏi bưu điện.

Là những người đưa tin hàng đầu.

Nếu như những người bên trong bức tranh còn sống thì chắc chắn sẽ trở thành một vị ngự quỷ nhân rất ghê gớm.

"Những ánh mắt này đều đang lộ ra khát vọng được sống lại sao?"

Quỷ Nhãn của Dương Gian chuyển động, nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung của cha mình một lát:

"Nếu ba bức thư ở tầng năm thật sự có thể phục sinh một người trong bức tranh, vậy thì ông có muốn sống lại không?"

Đôi mắt của người đàn ông trong bức tranh chuyển động, dường như đang nhìn Dương Gian.

Khuôn mặt của người trong tranh và người bên ngoài cực kì giống nhau, điều này đã đủ để chứng minh quan hệ giữa họ không bình thường.

"Nếu mình dùng cơ hội lần này để phục sinh người bên trong bức tranh, vậy thì chuyến đi đến bưu điện lần này sẽ trở thành công cốc rồi. Đến lúc đó mình lại phải về tầng một bưu điện, lại phải bắt đầu lại từ đầu.... Điều này không đáng. Nhưng nếu như bỏ qua thì có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không còn cơ hội làm cho cha sống lại nữa."

Dương Gian thầm nghĩ.

Hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm với người cha đã chết của mình, dù có đi chăng nữa thì trải qua một năm trở thành ngự quỷ nhân, tình cảm đó cũng đã phai nhạt đi rất nhiều rồi. Cái hắn còn lại đơn giản chỉ là một chấp niệm mà thôi.

Cuối cùng Dương Gian thu hồi ánh mắt, tâm tình phức tạp.

Hắn không nhìn bức chân dung kia nữa.

Bình Luận (0)
Comment