Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, đêm nay còn chưa kết thúc, hắn cần phải tiếp tục đi điều tra tầng năm của bưu điện.
"Trước đó lão Lý đã nói rằng còn có một số bức tranh có vẽ bình thuỷ tinh chứa mảnh vụn của thi thể, nó ở phòng số 501. Nhưng mà có thể căn phòng số 501 có lệ quỷ. Hôm nay mình không muốn trêu chọc bất cứ một con lệ quỷ nào nữa, trước tiên cứ xem xem có thể tìm được bức tranh có cái bình thuỷ tinh kia hay không.”
Dương Gian quan sát các bức tranh thêm một lần nữa, cố tìm kiếm manh mối có ích.
Cuối cùng hắn cũng tìm ra, đó là bức tranh không có gì đáng chú ý.
Bức tranh kia treo ở một nơi hẻo lánh nhất trên bức tường, bên trên phủ kín tro bụi, nó đã bị để ở đó rất lâu rồi. Nhưng bên trong bức tranh kia lại không có bất kỳ thứ gì, chỉ có một căn phòng, bên trong căn phòng có các đồ vật cổ quái.
Có một cái bình cắm đầy những bông hoa đã khô héo, còn có một cái bàn cũ kỹ, một con rối không hoàn chỉnh, cùng cửa sổ bị mấy tấm ván gỗ phong kín.... Mà trong căn phòng cũ kỹ này, có một cái bình thuỷ tinh chứa một cánh tay của người chết đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
Dương Gian đi qua, hắn trực tiếp lấy bức tranh này xuống.
Hắn đưa tay sờ sờ mặt ngoài của bức tranh.
Một chuyện quỷ dị xảy ra, bàn tay hắn đang dần biến mất, đồng thời trên bức tranh cũng xuất hiện thêm một bàn tay.
"Thì ra là thế, những này bức tranh đều là một không gian linh dị, có thể đi vào, giống như bức tranh quỷ lúc trước."
Hắn thu tay lại, bởi vì là hắn không có ý định đi vào trong bức tranh lúc này, chỉ cần tìm ra bức tranh là được rồi, chờ đến lúc an toàn rồi lấy bình thuỷ tinh kia ra cũng không muộn.
Nhưng mà ngay lúc hắn thu tay lại thì bỗng cảnh vật bên trong bức tranh thay đổi.
Viền của bức tranh xuất hiện một bóng mờ màu đen đáng sợ. Bóng mờ kia giống như một bóng người vậy.
Sau đó bàn tay đang luồn vào trong tranh của Dương Gian bỗng cảm nhận được điều kỳ lạ, giống như là có một người ở bên trong đang nắm lấy tay hắn vậy.
Đúng vậy, Dương Gian nhìn thấy bóng người màu đen bên trong bức tranh kia đang bao phủ bàn tay của hắn.
Đồng thời thân thể của hắn đang từ từ bị kéo vào trong bức tranh.
Không, không phải thân thể đang bị kéo vào, mà là bức tranh đang chủ động tiến tới, giống như muốn nuốt chửng hắn vào bên trong vậy.
"Trong bức tranh kia cũng có quỷ sao?"
Dương Gian sầm mặt lại, hắn không do dự nhiều trực tiếp cắt bỏ cánh tay này, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Năng lực ghép lại thi thể của quỷ ảnh khiến hắn có thể thoát khỏi trói buộc một cách dễ dàng, cánh tay kia đã bị lưu lại bên trong bức tranh, sau đó nó bị bóng người màu đen kia mang đi.
Hắn lập tức sử dụng năng lực quỷ gạt người, một cánh tay mới lại xuất hiện.
"Lần sau để chắc ăn thì hẳn là nên dùng quỷ thủ đi."
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
Vừa nãy quỷ thủ của hắn đã nắm chặt trường thương, nhưng lại lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong đại sảnh tầng năm nên hắn mới dùng bàn tay bình thường để thăm dò bức tranh.
Không ngờ là trong đại sảnh cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại nguy hiểm lại đến từ bên trong bức tranh.
"Không thể xem thường mấy bức tranh ở đây, nói không chừng bên trong đều ẩn giấu lệ quỷ."
Dương Gian nhìn vị trí của cái bình thủy tinh kia.
Nó ở nơi trong cùng của căn phòng cũ nát.
Điều này có nghĩa là hắn sẽ không thể chạm tới bằng tay của mình, nếu muốn chạm tới thì nhất định phải tiến vào bên trong.
Dường như quỷ ở bên trong bức tranh không thể ra khỏi bức tranh, sau khi lấy đi một cánh tay của Dương Gian thì thân ảnh kia dần dần biến mất, bức tranh lại khôi phục dáng vẻ như cũ.
Không thể làm gì khác, Dương Gian chỉ có thể trở về căn phòng số 507.
"Lý Dương, mở cửa."
Hắn đi tới cửa phòng.
"Đội trưởng về rồi sao?"
Lý Dương thận trọng nhìn qua khe cửa, thậm chí đã chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Khi hắn nhìn thấy Quỷ Nhãn cùng vũ khí linh dị trong tay Dương Gian thì mới thở phào một tiếng.
Cho dù quỷ có thể giả mạo Dương Gian đi nữa thì cũng không thể giả mạo được dao chặt củi và quan tài đinh.
"Có chuyện gì xảy ra sao? Vẻ mặt của anh rất không đúng."
Dương Gian hỏi.
Lý Dương khẽ nói:
"Đội trưởng, anh vào trước đi, bên ngoài có lệ quỷ đi lang thang đấy, lúc trước có lệ quỷ dùng giọng nói của anh khiến tôi mở cửa, suýt chút nữa nó đã tiến vào bên trong phòng, may mà bị tôi đánh lui."
Trên tay hắn cầm một chiếc chùy gỗ nhuốm máu, thứ này có thể đánh lui lệ quỷ trong một khoảng thời gian ngắn.
Mặc dù nhìn qua thì thấy tác dụng có vẻ nhỏ, nhưng trong lúc mấu chốt thì có thể cứu mạng.
"Có chuyện này sao? Lệ quỷ giả mạo tôi để xâm nhập vào phòng? Tại sao trước đó tôi không nhìn thấy lệ quỷ?"