Vẻ mặt người đàn ông này trông rất nghiêm trọng, hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, dường như là đang rất cảnh giác hắn.
"Vì sao lúc này lại có người sống ở bên trong bưu điện? Hắn là ngươi đưa tin à? Nhưng đây rõ ràng là cầu thang đi lên tầng năm, nếu như là người đưa tin thì không thể nào xuất hiện trên cầu thang này."
"Hắn đã dừng lại, đứng bất động như vậy là vì đang cảnh giác mình sao? Không, không đúng, bây giờ là buổi tối, hắn không nhìn thấy mình. Như vậy có lẽ cũng giống như mình, nghe thấy tiếng bước chân nên tưởng rằng có quỷ. Chắc chắn là hắn cảm thấy mình muốn tấn công hắn nên đã chuẩn bị xong xuôi."
"Người đưa tin đi lên tầng năm của bưu điện vào buổi tối để làm gì? Nhiệm vụ đưa tin thì chắc chắn không thể nào làm vào buổi tối, không lẽ là tới bưu điện để nghỉ ngơi. Cũng không đúng, tầng năm phức tạp như vậy, nên chắc chắn sẽ không thể nào có chuyện người đưa tin không có việc gì làm nên đi vào bên trong bưu điện.”
Dương Gian nhìn thấy Triệu Phong, nhưng Triệu Phong không hề nhìn thấy Dương Gian.
Dương Gian suy tư, trong đầu lập tức xuất hiện một vài suy nghĩ.
Hắn cảm thấy sự xuất hiện của người này chắc hẳn có liên quan đến bức thư màu đen ở trong tay hắn. Lúc ở bên trong căn phòng số 502, lão Lý đã nói qua rằng một khi bức thư màu đen kia rời khỏi căn phòng thì nhiệm vụ đưa tin ở tầng năm của bưu điện sẽ lại tiếp tục.
Một khi nhiệm vụ đưa tin xuất hiện thì người đưa tin ở tầng năm chắc chắn sẽ nhận được tín hiệu.
"Rất có thể người này cảm thấy tầng năm của bưu điện xuất hiện vấn đề nên lập tức đến đây thăm dò. Nói cách khác, hắn đang nhằm vào mình.”
Dương Gian nheo mắt lại, lập tức chuẩn bị kỹ càng.
Sau khi hiểu rõ tình hình thì hắn đã biết bản thân phải làm gì.
"Tiếng bước chân kia đã dừng lại. Hơn nữa dường như cũng cách mình không xa."
Triệu Phong đứng im trong bóng tối, cực kì bình tĩnh.
Khi đối mặt với lệ quỷ, càng hoảng loạn thì sẽ càng làm nó để ý tới.
Hắn không làm gì, chỉ đứng im tại chỗ là cách an toàn nhất.
"Không đúng, nếu thật sự là lệ quỷ thì tiếng bước chân kia sẽ liên tục đi xuống mới đúng, không thể nào chỉ đi một lúc rồi lại dừng như vậy được."
Mặc dù đã rất lâu Triệu Phong không tiếp xúc với sự kiện linh dị, nhưng kinh nghiệm trước kia vẫn còn.
"Nếu như tiếng bước chân kia không phải là của quỷ, vậy thì là của con người sao?"
Trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán.
Sau đó dường như Triệu Phong nhận ra điều gì đó vô cùng đáng sợ.
"Không hay rồi."
Triệu Phong lập tức lấy ra một khúc xương màu trắng từ trong túi, trông giống như là xương sườn người, nhưng chỉ còn lại gần nửa đoạn. Hắn cầm khúc xương vạch một đường lên chỗ vịn tay của cầu thang.
Giống như quẹt diêm vậy, khúc xương màu trắng đột nhiên sáng lên.
Một ánh lửa u ám màu xanh lam bùng lên, ngọn lửa này giống như ma trơi ở ngoài mộ vậy, bay lơ lửng trên không trung, mặc dù không làm cháy thứ gì cả nhưng cũng không thể nào dập tắt trong một khoảng thời gian ngắn được.
Ma trơi thì nhanh chóng xua đi bóng tối xung quanh.
Lập tức mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng, tia sáng phát ra từ ma trơi thậm chí còn rõ cả hơn ánh đèn ban ngày.
Một giây sau, Triệu Phong bỗng nhiên nhìn thấy có một người đứng ở trên cầu thang đang nhìn hắn, người này trông rất trẻ, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc bén, hơn nữa điều làm cho người khác ấn tượng nhất đó chính là một con ngươi đang chuyển động không ngừng bên trên trán người này.
"Cậu chắc hẳn là người mới đi tới tầng năm rồi lấy đi bức thư màu đen đúng không?”
Lúc này nhìn thấy Dương Gian, Triệu Phong lập tức suy đoán theo bản năng
Không thể không nói, suy đoán này rất chuẩn xác, quả thực Triệu Phong có khả năng ứng biến rất cao, so với những người đưa tin mà trước kia Dương Gian tiếp xúc thì lợi hại hơn nhiều.
"Tôi là Triệu Phong, người đưa tin ở tầng năm, bời vì có chút việc nên muốn trở về tầng năm. Không ngờ lại gặp được một người đưa tin khác ở đây. Trước đây chưa từng nhìn thấy cậu, chắc cậu là người mới đến từ tầng bốn nhỉ. Buổi tối đi dạo bên trong bưu điện không phải là một thói quen tốt đâu, nếu như không cẩn thận thì sẽ gặp phải nguy hiểm đấy.”
Vẻ mặt Triệu Phong lạnh lùng, tuy không có thái độ thù địch nhưng cũng có vẻ không thiện cảm cho lắm.
Đối với bọn hắn mà nói, thái độ quá tốt hay quá xấu đều sẽ khiến người khác nảy sinh lòng cảnh giác, không lạnh không nhạt mới là thái độ phù hợp nhất trong lần gặp mặt đầu tiên.
Trước mắt đã mất đi tiên cơ, vậy nên bây giờ phải từng bước từng bước quan sát trước đã rồi tính tiếp.
Ít nhất phải có một chút hiểu biết về đối phương đã.