Bóng tối bao trùm bưu điện, cả tòa cao ốc đều yên tĩnh.
Nghe nói sau khi bưu điện tắt đèn vào lúc sáu giờ tối thì sẽ xảy ra một số chuyện ly kỳ, cổ quái. Người đưa tin tốt nhất không nên đi lại ở ngoài vào buổi tối, nếu không thì rất có thể sẽ mất tích không dấu vết.
Nhưng nguy hiểm ẩn chứa bên trong bóng tối cũng không thể hù dọa được tất cả mọi người.
Dương Gian thăm dò trong bóng tối, muốn khai thác thêm tin tức và bí mật có liên quan đến bưu điện quỷ, hắn biết vào buổi tối thì bên trong bưu điện rất có thể sẽ có lệ quỷ đi lang thang, nhưng hắn tin tưởng rằng bản thân có thể ứng phó được với mọi nguy hiểm.
"Cửa ở cầu thang dẫn đến tầng năm bưu điện hình như sẽ mở vào buổi tối."
Có một cánh cửa gỗ cũ kỹ che mất lối đi.
Dương Gian mở cửa ra, trước mắt xuất hiện một cầu thang dẫn xuống phía dưới, có lẽ đi dọc theo cầu thang này là có thể trở lại đại sảnh tầng một của bưu điện.
Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định đi xuống xem thử.
Trong bóng tối, từng bậc thang cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kà kẽo kẹt, có lẽ là do nhiều năm rồi không được bảo dưỡng, cảm giác như chúng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Xung quanh đen kịt giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc vậy, không thể nào thấy rõ tình hình ở tầng dưới, ngay cả Quỷ Nhãn cũng bị cản trở, tầm nhìn vô cùng hạn chế.
Khi Dương Gian đi được một đoạn trên cầu thang thì bỗng dừng lại.
Hắn nghe được một âm thanh.
Từng tiếng bước chân đang vang, có vẻ tiếng bước chân này cách chỗ hắn khá xa.
"Dưới tầng hình như có thứ gì đó đang đi lên cầu thang?"
Lúc này Dương Gian nhíu mày lại:
"Là quỷ sao?"
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn đó là gặp phải lệ quỷ.
Bởi vì bây giờ bưu điện đang tắt đèn, không thể nào có người sống đi vào bưu điện, chỉ có lệ quỷ mới đi lang thang sau giờ tắt đèn mà thôi.
"Tiếng bước chân ngừng rồi ư?"
Sau đó Dương Gian không nghe thấy tiếng bước chân nữa, có vẻ như thứ đó đang dừng lại.
Vì bị ngăn cách bởi một lớp sương mù dày đặc nên hắn không thể nào xác định được nơi phát ra tiếng bước chân.
Nhưng cùng lúc đó, Triệu Phong đang ở cầu thang cũng dừng chân.
Khuôn mặt tròn trịa của hắn lộ ra vẻ cảnh giác, phía trước tối mờ mịt, hắn chỉ có thể lấy tay vịn vào cầu thang để đi lên.
"Chắc không nghe nhầm, vừa rồi chắc chắn có tiếng bước chân từ trên tầng đi xuống, chẳng nhẽ mình đen như vậy, vừa mới tới bưu điện mà đã đụng phải quỷ rồi? Hơn nữa lại còn gặp trên cầu thang, quả nhiên đến bưu điện vào buổi tối không phải là một quyết định sáng suốt. Có lẽ mình nên chờ tới sáu giờ sáng mai rồi lại đến."
Triệu Phong chần chờ.
Hắn không muốn phát sinh xung đột với lệ quỷ bên trong bưu điện, bởi vì như thế rất phiền phức. Hơn nữa mức độ nguy hiểm của quỷ bên trong bưu điện cũng khá cao, nếu không ứng phó tốt thì bản thân có thể sẽ chết ở đây.
"Việc giết người mới đi lên tầng năm cũng không cần vội, mặc dù đã xuất hiện bức thư màu đen nhưng nhiệm vụ đưa tin sớm nhất cũng phải là ngày mai mới phát ra, khi đó ra tay cũng chưa muộn.”
Triệu Phong không muốn đối mặt với lệ quỷ trên cầu thang, hắn muốn tạm thời tránh đi trước đã.
Nhưng mà ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện thì trên bậc thang lại xuất hiện từng tiếng bước chân, dường như chủ nhân của tiếng bước chân này chỉ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục đi xuống dưới. Mà từ tần suất của âm thanh có thể đoán được rằng tiếng bước chân không hề chậm lại mà còn có xu hướng nhanh hơn.
"Hình như đang đi đến chỗ mình."
Triệu Phong lập tức từ bỏ ý định quay người bỏ chạy.
Hắn biết rõ, nếu như lệ quỷ thật sự nhằm vào hắn thì cho dù có quay người bỏ chạy cũng không có ích gì, con quỷ kia sẽ không ngừng đuổi theo cho đến khi giết được hắn.
"Hết cách rồi, trước mắt chỉ có thể ứng phó với lệ quỷ sắp đến mà thôi.” Triệu Phong chuẩn bị kỹ càng, hắn nhìn chằm chằm vào phía trước.
Hắn không thấy rõ mọi thứ bên trong bóng tối, nhưng hắn có thể thông qua tiếng bước chân để xác định vị trí và khoảng cách.
Dương Gian đi xuống dọc theo cầu thang, mặc dù hắn hơi do dự nhưng cũng không chần chừ quá lâu, bởi vì hắn tin tưởng rằng bản thân có thể ứng phó được lệ quỷ.
Khởi động Quỷ Nhãn.
Mặc dù tầm nhìn của hắn hơi bị hạn chế, nhưng ít ra cũng có thể thấy rõ phía trước.
Bỗng dưng khuôn mặt Dương Gian lộ ra vẻ kỳ lạ, hắn không biết rằng có phải bản thân đã thấy ảo giác hay không mà lại nhìn thấy một người đứng trên cầu thang, là một người đàn ông mặc tạp dề khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp.