"Nhiệm vụ của bưu điện bắt đầu rồi?"
Người đàn ông sửng sốt, một kí ức đáng sợ sớm đã phủ bụi rất nhiều năm đang dần hiện ra ở trong đầu.
"Tại sao lại vào lúc này, ít nhất phải để mình chạy xong một đơn này đã chứ."
Hắn muốn kiếm hai trăm tệ kia.
"Không, không đúng, mình là người đưa tin của tầng năm, chẳng phải người đưa tin của tầng năm đã sớm không cần đưa tin nữa rồi mà?"
Hắn lại nhớ ra rằng sau sự kiện kia thì người đưa tin của tầng năm đã kết thúc nhiệm vụ đưa tin, đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
"Chẳng lẽ là có người cầm bức thư màu đen kia đi."
Một số chi tiết được hắn nhớ lại.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ hung dữ:
"Rõ ràng tôi đã cố gắng để sống như vậy rồi, vì sao vẫn không để tôi yên cơ chứ, vì sao…"
Hắn tức giận một cách lạ thường.
Đèn trên cả con đường nhấp nháy, khi sáng khi tối.
"Nếu không muốn để cho tôi sống, tôi sẽ khiến các người chết không yên lành, lần này không kiếm được hai trăm tệ, vậy coi tiền này là để mua mạng của các người đi."
Không còn thấy vẻ tiều tụy trên mặt hắn nữa.
Người đàn ông này lái xe đi, dường như hắn muốn đi đến một chỗ nào đó để lấy một vài thứ, đồng thời một lần nữa đeo lên thân phận của người đưa tin.
Những chuyện giống như vậy xảy ra rất nhiều.
Hầu hết người đưa tin của tầng năm đều là những người bình thường đang ẩn giấu thân phận bên trong thành phố.
Đây là ước định lúc trước của bọn hắn.
Thân phận của người đưa tin không được bị bại lộ, cũng không được sử dụng sức mạnh linh dị, nếu không thì rất có thể sẽ không được sống cuộc sống của một người bình thường nữa.
So với thời điểm trải qua những điều khủng bố khi đưa tin thì bọn hắn rất vui vẻ tuân thủ ước định này, quên đi thân phận người đưa tin của mình.
Cho dù trong thành phố có xuất hiện sự kiện linh dị đi nữa thì bọn hắn cũng không quan tâm, bọn hắn chỉ hi vọng được sống, sống thật tốt, sống như một người bình thường.
Đây là một yêu cầu rất bình thường, nhưng đối với người đưa tin thì lại rất quý giá.
Bọn hắn yêu quý cuộc sống như vậy, vậy nên cũng làm việc rất chăm chỉ.
Nhưng sự xuất hiện của Dương Gian đã khiến tầng năm của bưu điện vận chuyển một lần nữa, sự cân bằng đã bị phá vỡ.
Hắn lập tức trở thành mục tiêu bị công kích.
Không cần biết đúng hay sai, tốt hay xấu.
Nếu người đưa tin của tầng năm không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ đưa thư thì cũng chỉ có một lựa chọn, đó là xử lý Dương Gian, sau đó đưa bức thư màu đen trở về căn phòng số 502.
Tất cả người đưa tin đều đang hành động.
Bọn hắn đều đặt mọi việc sang một bên, chuẩn bị mọi thứ để chạy tới bưu điện.
Dương Gian cũng không hề biết những điều này, dù sao thì đây là ngày đầu tiên hắn tới tầng năm, chẳng biết nhiều thứ về tầng năm cho lắm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nhưng vẫn còn vài giờ trước khi bưu điện bật đèn vào lúc sáu giờ.
Tuy nhiên, đã có người đưa tin không kìm nén được, đi lên con đường tiến về phía bưu điện.
Còn lâu mới đến bình minh.
Nhưng chắc chắn người lấy đi bức thư màu đen vẫn còn ở trong bưu điện, đây là một cơ hội tốt, dù cho sau khi tắt đèn thì bưu điện có nguy hiểm, nhưng là đối với những người đưa tin ở tầng năm mà nói thì nguy hiểm này vẫn có thể vượt qua được.
"Ầm ầm!"
Hàng loạt tiếng bước chân vừa gấp rút vừa nặng nề xuất hiện trên cầu thang cũ kỹ của bưu điện.
Cầu thang nối thẳng từ tầng một đến tầng năm, không thể nào đi qua những tầng khác được.
Có một người đưa tin của tầng năm xuất hiện.
Đó là một người đàn ông to béo, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc một cái tạp dề, trên người có mùi cá tanh, dường như là một người bán cá, hơn nữa nhìn bộ dáng thì chắc là đang làm tăng ca vào buổi tối, bởi vì trên chiếc tạp dề của hắn vẫn còn dính vết máu tươi chưa khô.
Hắn tên Triệu Phong.
Khi còn trẻ, hắn là một soái ca có độ quyến rũ cao, nhưng năm tháng trôi qua, hiện tại hắn chỉ là một người bán cá bình thường mà thôi.
Nhưng trong thời gian đưa tin, những người đưa tin trước kia đã đặt cho hắn một biệt danh là Câu Hồn Sứ.
Biệt danh này nghe thì có vẻ hơi ảo tưởng, nhưng thật ra hơn mười năm trước không ai nghĩ như vậy.
Ngược lại biệt danh này mang ý nghĩa rằng những người đưa tin khác đã tán thành thực lực của Triệu Phong.
"Xử lý người này nhanh để còn quay lại bán cá tiếp, đây cũng không phải lần đầu tiên mình làm chuyện như này, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
Khuôn mặt mũm mĩm của Triệu Phong không có biểu cảm gì cả, trong tay xuất hiện một cái móc sắt đầy vết rỉ.
Giống như một cái móc dùng để treo xác chết bên trong lò mổ vậy.