“Thì ra là thế, câu hồn sử Triệu Phong? Rất tốt, danh xưng so với tôi tốt hơn nhiều... Hiện tại thân phận là người bán rong, một tháng tiền lương 5500, trong nhà còn có một người vợ xinh đẹp.”
Dương Gian đang thu hoạch ký ức của hắn.
“Thua ở trong tay anh cũng không mất mặt, với năng lực như vậy, hầu hết người mang tin tức tầng năm đều không phải là đối thủ của anh, có điều anh cũng đừng vui mừng quá sớm, người mang tin tức tầng năm cũng tồn tại người mà anh không đối phó được.”
Triệu Phong cười buồn nói, thả lỏng lòng bàn tay gạt sang một bên, ý muốn vứt bỏ cái móc gỉ.
Chuyện đánh cắp ký ức là thật nên hắn không thể giấu được vật phẩm linh dị này.
Hết thảy đều vô nghĩa.
Mắt quỷ Dương Gian liếc nhìn một cái, ngay sau đó, chiếc móc sắt đáng lẽ rơi xuống lại hiện ra trong tay hắn:
"Anh muốn vứt sao? Thật đáng tiếc, thứ này nếu dùng tốt, khả năng tôi thật sự sẽ chết trong tay anh, đáng tiếc anh lại gặp phải tôi, vật phẩm linh dị đặt ở trong tay anh không có cơ hội sử dụng.”
"Hơn nữa tôi biết mục đích anh đến đây, anh muốn giết tôi, đoạt lấy bức thư đen. Nếu đã vậy, tôi không thể để anh sống."
Ngày càng có nhiều ký ức bị Dương Gian đánh cắp, thậm chí hắn còn biết được mục đích của Triệu Phong.
Người mang tin tức tầng năm dường như muốn xử lý hắn để một lần nữa khôi phục cân bằng tầng năm.
Thông tin không tồi.
Dương Gian nhanh chóng hoàn thành việc đánh cắp ký ức, sau đó hắn nhìn về phía Triệu Phong, trực tiếp xóa sạch tất cả ký ức của hắn.
Triệu Phong còn chưa chết, nhưng hai mắt lại dần dần thất thần, hõm sâu, sau đó không có thần sắc gì nữa giống như một người thực vật.
“Đáng tiếc bên trong ký ức của hắn không có sự tồn tại của đội trưởng Ngân Tử, nói cách khác hắn vẫn chưa tiếp xúc với đội trưởng, nhưng chắc chắn sẽ có thể lấy được thông tin từ những sứ giả khác.”
Sau đó Dương Gian bước tới rút giáo ra, lôi thân thể Triệu Phong đi vòng vèo trở lại tầng năm.
Không cần phải tiếp tục lang thang trong bưu điện nữa.
Sáu giờ ngày mai, bưu điện sẽ náo nhiệt cực kì.
…
Hừng đông.
Khi bầu trời mới chớm những tia sáng đầu tiên, vẫn là lúc rất nhiều dân thành thị đang say giấc nồng, nhưng đây cũng là thời điểm bắt đầu công việc một ngày của số ít người.
Thành phố nào cũng hoạt động tương tự như thế.
Hôm nay dường như cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng đối với một số cá nhân, bình minh hôm nay là một tín hiệu, một tín hiệu đã phá vỡ cuộc sống yên bình hơn chục năm.
Sứ giả tầng năm ẩn mình trong thành phố bắt đầu hành động.
Họ căn chuẩn thời gian chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, gần như không cần ai liên hệ với ai, chỉ cần thấy hiện tượng linh dị xuất hiện tại bưu điện đã mất đi, họ phải về bưu điện càng nhanh càng tốt để lấy lại sự cân bằng. Chỉ có thế, họ mới có thể tiếp tục sống cuộc sống mà họ mong muốn.
Vì vậy vào lúc này, các sứ giả ở tầng thứ năm gần như hợp tác liên hiệp với nhau.
Người khiến bưu điện quỷ hoạt động trở lại sẽ phải chết.
Không có lý do, không cần bào chữa.
Tất cả vì được sống.
“Đã đến lúc bắt đầu.” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc đã nhuốm bạc mặc bộ đồ ngủ lấm lem bùn đất đi ra từ khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Hắn thở phì phò, trong tay dường như đang cầm một thứ gì đó cũng dính đầy bùn đất, có vẻ nó vừa được đào ra.
Trước mặt hắn là một con đường nhỏ hướng thẳng tới bưu điện.
Bưu điện đang gọi họ.
Không đến bưu điện trong thời gian dài, lời nguyền của bưu điện sẽ xuất hiện, sứ giả sẽ bị lệ quỷ đuổi giết vĩnh viễn.
Vì vậy, không ai dám từ chối lời kêu gọi của bưu điện.
Rất nhanh.
Người đàn ông năm mươi tuổi đi đôi dép lê không để ý cơ thể dính bùn của mình mà bước lên con đường dẫn tới bưu điện.
Dù không phải là lần đầu tiên đi trên con đường này, nhưng đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn thấy bồn chồn và bất an, bởi hắn biết đi đêm sẽ có ngày gặp ma, đến bưu điện càng nhiều rồi sẽ có một ngày có đi không có về.
“Mong rằng lần này cũng giống như mấy lần trước, chỉ sợ bóng sợ gió mà thôi, vấn đề sẽ được giải quyết nhanh chóng.”
Người đàn ông không lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt nhưng hắn không máu lạnh như ngày xưa nữa.
Hắn có vợ có con.
Sống cuộc sống của người thường hơn mười năm biến hắn trở thành một người bình thường một lần nữa, nếu cho hắn thêm mười năm nữa, chờ con lớn lên, hắn thậm chí sẽ không đi chuyến này.
Chỉ là, hiện tại con hắn còn nhỏ, gia đình còn cần hắn, hắn không thể chết được, ít nhất hiện tại là không thể.
Người đàn ông năm mươi tuổi này tên là Vương Dũng, một cái tên rất rất rất bình thường, nếu không phải vì bức thư nguyền rủa lúc trước, hắn vẫn là một công dân bình thường có được cuộc sống bình thường, gia đình bình thường, công việc bình thường.
Tuy nhiên, bên trong nội bộ những sứ giả ngày trước, cái tên Vương Dũng đại diện cho một loại kính sợ.
Vì hắn đã gửi được hai bức thư ra ngoài khi ở tầng năm, chỉ cần một bức thư nữa là hắn có thể rời khỏi bưu điện.
Tuy nhiên, vận may của Vương Dũng không được tốt lắm, lần cuối cùng lại gặp phải bức thư màu đen, khiến nhiệm vụ truyền tin của hắn bị bỏ dở.
Vương Dũng nhanh chân tới điểm cuối con đường, cũng chính tại trước cửa của bưu điện quỷ.