Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2292 - Chương 2292: Nhóm Người

Chương 2292: Nhóm Người

Những ánh đèn neon sặc sỡ nhấp nháy chiếu sáng một tấm bảng được viết rõ ràng ba chữ "Bưu điện quỷ" bên trên.

Hắn khẽ dời mắt, nhìn một cái rồi đẩy cửa bước vào.

Đèn sảnh tầng một của bưu điện đã bật sáng, ánh đèn vàng mờ ảm đạm xua tan bóng tối, tuy không đủ sáng nhưng cũng chiếu sáng được xung quanh.

Giờ vẫn sớm nhưng ở đại sảnh bưu điện tầng một đã có người, thậm chí còn nhiều hơn một người, hiển nhiên là có người đã đến trước thời gian.

Có ba người trong đại sảnh, một người đàn ông trung niên mặc quần áo xe, vóc dáng bị ảnh hưởng bởi tuổi tác nên không còn gọn gàng như thời trai trẻ nữa.

Một người đàn ông khác mặc vest thắt cà vạt, giống như một tinh anh của xã hội, trên mặt đeo gọng kính đi cùng nụ cười tiêu chuẩn như có như không.

Người còn lại là một phụ nữ trạc bốn mươi, đầu tóc bù xù như chưa tỉnh ngủ, còn có hai quầng thâm dưới mắt, buồn bã ỉu xìu.

“Anh là... Vương Dũng?”

Những người đó nghe tiếng có người đẩy cửa bước vào đại sảnh, lập tức quay đầu lại nhìn.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ, đầu lơ thơ vài cọng tóc thì cau mày, nhớ lại trong đầu những người quen cũ, cuối cùng đối chiếu với kí ức xưa cũ, không chắc chắn lắm hỏi lại.

Vương Dũng khẽ gật đầu nói: “Mười mấy năm không gặp, mọi người đều thay đổi rất nhiều.”

Người đàn ông mặc vest thắt cà vạt tháo kính ra lau: "Tình hình lần này rất đặc biệt. Bưu điện đã gọi chúng tôi cả đêm. Rõ ràng là bức thư đen đã rơi vào tay sứ giả mới nhưng hắn ta vẫn còn ở đây. Để xử lý mọi chuyện ổn thỏa, tôi mới đợi mọi người tập hợp đông đủ tại tầng một."

“Dù sao giờ cũng không còn như xưa, thời thế thay đổi, sự kiện linh dị hiện tại đã xuất hiện bên trong đô thị, thậm chí còn có người khống chế lệ quỷ, còn xử lý được sự kiện linh dị, cho nên chúng ta không nên khinh thường đối phương vì người ta là tân binh. Tên tân binh này có lẽ không phải mèo mù vớ phải cá rán mới phá được trận cục ở phòng 502, mà thực sự có bản lĩnh để lấy bức thư màu đen, nếu chuyện đúng như vậy, hôm nay e rằng không ít người phải chết.”

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi có quầng thâm dưới mắt nói: “Mấy năm nay sứ giả tầng năm tăng lên không ít, chứ không chỉ mấy mống chúng ta."

Lý Dũng liếc mắt một cái: “Số lượng người mang tin còn sống đến bây giờ cũng không nhiều như tưởng tượng đâu, có người bị linh dị bám vào người, tuy rời khỏi bưu điện nhưng cũng không sống được bao lâu. Mấy năm nay lệ quỷ cũng dần dần sống lại, tạo thành chuỗi sự kiện linh dị liên tiếp nhau, giờ khó có thể nói còn lại được bao nhiêu.”

"Tuy nhiên, sứ giả tầng năm còn sống sẽ phân chia thành hai thái cực, một là quá yếu hai là quá mạnh đến mức đáng sợ, những người nửa vời cuối cùng không chịu đựng nổi mà đi trước một bước.”

“Đối phương chỉ có một người, chúng ta bốn người vậy là đủ rồi.”

Người đàn ông tài xế vẻ mặt ảm đạm:

“Giết hắn xong tôi còn phải về ship hàng, không thể để ảnh hưởng đến công việc của tôi được.”

Người này dường như làm việc cả ngày, ban ngày ship hàng ban đêm chạy khách, cực kì vất vả.

“Đã đến rồi thì đợi thêm chút cũng không sao, chúng ta chặn ở tầng một này tên tân binh kia không thoát được đâu.”

Vương Dũng nói.

Những người khác cảm thấy có lý, không có ý kiến.

Đã đợi cả một đêm rồi, thêm một chút này cũng không có vấn đề gì.

Khoảng mười phút sau, người đưa tin khác lần lượt đến. Trong đại sảnh lúc đầu chỉ có bốn người, nhưng đến giờ đã có sáu người tập hợp.

Họ cảm thấy sáu người đủ để hành động, tuy còn có sứ giả chưa xuất hiện, nhưng nếu tiếp tục chờ thì không biết phải chờ tới khi nào, hơn nữa nhân lực như này đủ để đối phó với tân bình rồi, đông quá thì mọi việc lại không có nghĩa lý gì.

“Tạm thời mấy người chúng ta đủ rồi, xuất phát lên tầng năm.” Vương Dũng mở miệng nói.

Những người còn không chờ nổi từ lâu, họ không muốn ở lại bưu điện, chỉ mong xử lý nhanh chuyện này cho xong rời khỏi nơi này.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng xuất hiện trên những bậc thang gỗ cũ kỹ.

Họ không chần chừ đi thẳng lên tầng năm, vì giờ là ban ngày nên họ không lo chuyện sẽ gặp quỷ tại bưu điện, dù sao thứ cần đối phó lần này chính là người, mà ở trong tiềm thức của mọi người, người so với quỷ dễ đối phó hơn nhiều.

Ít nhất họ sẽ không cảm thấy kinh khủng cùng sợ hãi.

Cả nhóm bước lên những bậc cầu thang cuối cùng với lòng quyết tâm mang về sự yên ổn cho bưu điện.

Họ đẩy cánh cửa gỗ dẫn vào đại sảnh trên tầng năm.

Dù những sứ giả này đã không trở lại đầy trong nhiều năm, nhưng những bức tranh sơn dầu trên tường và đại sảnh yên tĩnh này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của họ, gọi họ tới đây vào nửa đêm.

Bình Luận (0)
Comment