“Mùi hương nơi này chỉ khiến người ta cảm thấy hồi hộp. Nếu có thể, cả đời tôi không muốn quay lại nơi này lần nào nữa."
Người đàn ông mặc vest đánh giá xung quanh, bắt đầu trở nên cảnh giác và căng thẳng.
"Cửa phòng 502 bị phá, đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngay cả cửa phòng cũng bị phá thế chẳng phải con quỷ trong phòng đã chạy ra ngoài sao?”
Người phụ nữ trung niên kia nói chuyện, cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống không và vụn gỗ vương vãi khắp sàn nhà.
Có thể tưởng tượng được đêm qua người kia đã ra tay thô bạo như nào.
"Bây giờ không phải lúc quan tâm đến cửa. Người mới lên tầng năm đúng không đơn giản, hắn có thể phá hư cửa phòng chứng minh thủ đoạn của hắn rất lợi hại, có lẽ hiện giờ hắn đang nghỉ ngơi trong một căn phòng nào đó, việc chúng ta đến đây có thể khiến hắn chú ý.”
Ánh mắt Vương Dũng khẽ nhúc nhích, hắn đánh giá mấy cái cửa phòng còn lại.
Trừ ba phòng 501,502 và 505, những phòng có thể cho người vào ở kỳ thật cũng không nhiều.
“Một đám người liên thủ chẳng lẽ không giải quyết được một tân binh? Tôi không tin.”
Một người lạ khác ở tầng năm trầm giọng nói.
“Cẩn thận một chút vẫn hơn, dù có thể thắng nhưng người ta cũng không phải không có sức phản kháng, liều mạng cũng có thể giết chết vài người chúng ta.” Người đàn ông mặc vest mở miệng nói.
Nhưng ngay khi họ đang nói chuyện, đột nhiên rầm, tiếng động lớn phá vỡ không gian yên tĩnh, cửa phòng 507 đột nhiên mở ra.
Ngay sau đó, một người bị ném ra ngoài, lăn trên mặt đất cuối cùng là nằm ngửa không nhúc nhích.
Người đàn ông này hơi mập, mặc tạp dề, trên người có vết máu, hai mắt mở to, nhưng trong mắt lại không có một tia biểu cảm.
“Đây là..... Câu hồn sử Triệu phong? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
“Chắc là đêm qua không nhịn được nên một mình chạy vào bưu điện muốn xử lý tên người mới này thế nhưng lại thất thủ bị giết chết. Tên này vẫn kiêu ngạo như trước, không ngờ tới tới giờ vẫn chẳng sửa được.”
Có người chế giễu nói.
“Không, hắn hình như vẫn còn thở, chưa chết.”
Có người quan sát kĩ một chút thì nhận thấy Triệu Phong chưa tắt thở, còn sống.
“Dù không tắt thở thì hiện tại cũng không khác đã chết là mấy, đối phương giữ lại cái mạng cho Triệu Phong là để làm gì? Không muốn quay lưng hoàn toàn với nhau hay là không muốn phải xử lý một thi thể?”
“Tất cả yên lặng.”
Vương Dũng lập tức quát khẽ một tiếng, ngăn lại tiếng thảo luận của những người mang tin tầng năm này.
Thấy kết cục của Triệu Phong xong mà những người này không có chút cảnh giác nào sao?
Giết chết Triệu Phong và bắt được Triệu Phong, chuyện nào có độ khó cao hơn không cần dùng não cũng biết.
Tuy Triệu Phong trước kia đúng là có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của hắn thật sự rất mạnh, trước kia đều là tự mình đơn độc xử lý tân binh đưa tin tức tầng năm.
Tất cả suy nghĩ của những người còn lại đều bị dập tắt sau khi được Vương Dũng nhắc nhở
Mọi người nhìn về phía phòng 502.
Giờ phút này, cửa căn phòng đó đang mở, bên trong có tiếng bước chân nặng nề, hiển nhiên là có người đang từ trong phòng đi ra.
“Các người tới bưu cục sớm như vậy hẳn là không phải vì nhiệm vụ truyền tin mà đến, hơn nửa số lượng sứ giả tầng năm chắc hẳn không chỉ dừng lại ở mấy vị, vậy mà thật sự còn có người không tới?”
Một giọng nói lãnh đạm vang lên như thể không có cảm xúc.
Mọi người thấy một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi với một cây giáo quái dị trên tay, xuất hiện ở cửa phòng với khuôn mặt lạnh lùng.
Đúng như phỏng đoán, Dương Gian đã đợi được những người này vào lúc sáu giờ sáng.
Họ đã gấp không chờ nổi muốn tới khôi phục sự cân bằng của bưu điện.
“Cậu là người đã xử lý Triệu Phong? Hiện tại tân binh của bưu điện đều lợi hại như vậy sao, một người đưa tin kì cựu ở tầng năm vậy mà lại có kết cục thảm như vậy.”
Vương Dũng đi lên phía trước một bước, hắn tỏ rõ lập trường cùng thái độ.
“Vương Dũng?”
Dương Gian nhìn về phía hắn: “Một người tàn nhẫn gửi thành công hai bức thư ở tầng năm.”
“Cậu biết tôi?”
Vương Dũng nhíu mày, sau đó liếc nhìn Triệu Phong trên mặt đất.
Tên này sợ là đã tiết lộ toàn bộ tin tình báo ở tầng năm ra ngoài, bảo sao tên tân binh này bắt được người lại không lập tức giết ngay, ra là muốn tra khảo tin tình báo quan trọng.
“Những gì nên biết tôi đều đã biết, không cần dài dòng nữa, mấy người muốn thứ này phải không.”
Dương Gian đưa tay ra lắc lắc.
Trên tay hắn xuất hiện một bức thư màu đen.
“Quả nhiên ở trong tay hắn.”
Sắc mặt người bên cạnh lập tức thay đổi, không nhịn được cất tiếng.
“Đem bức thư này trả về phòng 502, chúng ta có thể tránh được xung đột, lời nguyền của sứ giả không nên tiếp tục, cậu nên giống chúng tôi, rời khỏi bưu điện, lấy lại tự do, tiếp tục truyền tin sẽ chỉ khiến cậu chết rất thảm mà thôi.”