Vương Dũng nhìn thoáng qua bức thư kia, hắn cũng không có vội vã trở mặt.
Bởi nếu có thể hắn đã nghĩ đến việc cố gắng thuyết phục người mới đứng về phía mình.
Chỉ cần lập trường thay đổi thì sẽ không có bất bình và thù oán, hiểu lầm có thể được giải quyết.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Dương Gian cất lá thư màu đen vào túi.
“Tốt nhất cậu nên suy nghĩ kĩ trước khi trả lời, bức thư màu đen có liên quan đến sự cân bằng tầng năm, một khi bức thư này rời khỏi bưu điện, vậy thì bưu điện tầng năm sẽ phải tiếp tục giao nhiệm vụ truyền tin, tất cả những người đưa tin ở tầng năm chúng tôi đều bị bưu cục thao túng và mất đi tự do, cậu cũng là người mang tin từ tầng dưới đi lên vậy chắc cậu cũng hiểu rõ sự nguy hiểm trong quá trình truyền tin.”
"Tôi thật sự không hiểu tại sao lại có người phản đối việc đều có lợi cho mọi người.”
Người đàn ông mặc vest đeo kính chậm rãi nói.
“Lưu Tử Văn, trước kia cũng là sứ giả tầng năm, đưa đến tầng năm thành công một phong thư.”
Dương Gian nhìn hắn một cái, hô lên tên của hắn, thậm chí còn biết rõ về quá khứ của hắn.
Người đàn ông mặc vest Lưu Tử Văn chớp mắt: "Nếu cậu đã biết nhiều như vậy thì tôi lại càng không thể lí giải cách làm của cậu.”
“Không cần lý giải, bởi vì các người sẽ không thể lí giải những gì tôi làm."
Dương Gian không muốn giải thích, thay vào đó lại nói: “Nhưng tôi sẽ cho các người một cơ hội, nếu các ngươi nguyện ý phối hợp với tôi, tôi bằng lòng xử lý hoàn toàn bưu cục quỷ, nếu không được thì ít nhất cũng sẽ khống chế được bưu cục quỷ trong tay, thoát khỏi vận mệnh truyền tin.”
Hắn đưa ra một tín hiệu thân thiện.
Bởi vì Dương Gian cảm thấy, sứ giả tầng năm là những nhân tài tốt, nếu có người chấp nhận đứng về phía hắn, hắn có thể thu nhận những nhân tài này, mang đến thành phố Đại Xương làm việc cho hắn.
“Các người cũng nên nghiêm túc suy nghĩ rồi hãy trả lời, tôi chỉ cho các người một cơ hội duy nhất, nếu bỏ lỡ, chính là bỏ mạng.”
Dương Gian nói xong, quỷ nhãn trên trán đột nhiên mở ra.
Quỷ nhãn chuyển động, nhìn mọi người.
Bầu không khí đông cứng lại.
Người đưa tin nhìn chằm chằm Dương Gian. Người thì quan sát, người thì đã ở thế phòng bị, thậm chí có một số người đã chuẩn bị động thủ, muốn lập tức giết chết Dương Gian, đoạt lại bức thư màu đen.
Nhưng vì trước đó Triệu Phong thất bại thảm hại nên họ cũng hơi kiêng kị.
Người mới ở tầng năm này thật không đơn giản, nếu thật sự động thủ, họ vẫn có thể sẽ thắng nhưng chắc chắn bị thương không nhẹ.
Vì trong lòng còn đang canh cánh chuyện đó nên Vương Dũng có ý muốn thay đổi lập trường của Dương Gian để tránh được việc phát sinh xung đột.
"Cậu muốn chúng tôi giúp cậu giải quyết triệt để bưu điện quỷ sao? Hay là muốn nắm toàn bộ bưu điện quỷ trong tay?"
Ánh mắt Vương Dũng lấp lóe, mang theo vẻ kinh dị nhìn Dương Gian.
Ý nghĩ này rất điên rồ.
Người đưa tin bình thường sẽ không bao giờ dám nghĩ tới vấn đề này, vậy mà có vẻ Dương Gian đã sớm ra quyết định này từ rất lâu rồi
"Vận mệnh phải do chính mình nắm giữ, chứ không phải là do bưu điện nắm giữ, nếu trả lại bức thư màu đen này cho bưu điện thì có lẽ sẽ có được một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi nhưng chẳng qua đó chỉ là tự lừa dối chính mình mà thôi, một ngày nào đó sự cân bằng sẽ bị đánh vỡ, còn cái mà các người gọi là tự do đó sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến rất nhiều người."
Dương Gian nói:
"Hôm nay nhân cơ hội này, tôi cho các người suy nghĩ thật kỹ để lựa chọn, một là gia nhập cùng tôi, nghe theo sự sắp xếp của tôi thì tôi có thể giúp các người hoàn toàn thoát khỏi lời nguyền của người đưa tin. Tất nhiên là có nguy hiểm, cũng sẽ có người phải chết nhưng tôi tin tưởng rằng những người có thể đi tới tầng năm thì đều hiểu.”
"Mặt khác, nhìn bộ dạng của các người thì có lẽ cuộc sống không được tốt lắm, lúc nào cũng phải che giấu tung tích khiến các người không thể nào có được địa vị cao hơn trong xã hội, cuộc sống túng quẫn cũng là chuyện bình thường. Nếu như các người đồng ý với yêu cầu của tôi thì tôi sẽ cho mỗi người một khoản tiền sinh hoạt, đủ để các người sống mà không cần phải lo nghĩ gì."
"Cậu có thể cho chúng tôi bao nhiêu?"
Một người đàn ông mặc quần áo giao hàng với vẻ mặt u ám mở miệng hỏi.
Những người khác đều quay sang nhìn người đàn ông giao hàng, vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau.
Dương Gian giơ một ngón tay:
"Mặc kệ các người sống hay chết thì đều sẽ nhận được một trăm triệu."
Lần này hắn không hề tiếc tiền, ra một cái giá cực kỳ cao, số tiền này đủ để bất kỳ một người nào đang ở tầng đáy của xã hội nảy sinh lòng tham.
"Một trăm triệu? Có phải cậu đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hay không, có biết một trăm triệu là bao nhiêu không? Nhìn cậu trẻ tuổi như vậy, sợ rằng một vạn còn không có ấy chứ. Tôi nhìn là biết cậu muốn nhân cơ hội này chia rẽ chúng tôi rồi. Mọi người đừng ai tin cậu ta, lông còn chưa mọc đủ mà dám ở chỗ này nói hươu nói vượn.”