Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2295 - Chương 2295: Thái Độ

Chương 2295: Thái Độ

Lúc này có người cười khẩy nói, giọng điệu mang theo vẻ trào phúng.

"Có hay không thì thử một chút chẳng phải sẽ biết sao. Chẳng qua trong bưu điện này không có tín hiệu thôi, nếu không thì chỉ cần một cuộc điện thoại là đã có thể chứng minh cho các người thấy rồi."

Dương Gian nói:

"Nhưng vấn đề quan trọng nhất không phải là tiền, mà là thái độ của các người."

"Đối với chúng tôi thì tiền không phải là thứ quan trọng nhất. Nếu như không phải che giấu tung tích thì việc kiếm tiền cũng không có gì khó cả.

Lưu Tử Văn mặc âu phục, vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Cái mà chúng tôi thật sự quan tâm chính là tự do và sinh mạng. Lời nguyền của bưu điện đã ảnh hưởng tới chúng tôi rất lâu rồi, nếu vấn đề này không được giải quyết thì dù có cho chúng tôi nhiều tiền đến mấy thì cũng không có mạng mà hưởng.”

"Thay vì tin tưởng chuyện cậu có thể giải quyết hết bưu điện quỷ, chẳng bẳng đưa mọi thứ trở về như cũ, trả lại bức thư màu đen về căn phòng số 502. Vương Dũng, anh nghĩ sao?”

Sau đó hắn nhìn về phía Vương Dũng người mà đang mặc đồ ngủ, đi dép lê bên cạnh.

Trước mắt cả hai bên đều chưa động thủ, mọi chuyện còn có thể trở lại như cũ, một khi động thủ thì sẽ không thể thương lượng được nữa.

Vương Dũng cũng đang im lặng suy nghĩ.

Nói thật, hắn thật sự đã dao động, lúc trước hắn cảm thấy chẳng qua Dương Gian chỉ là muốn lấy bức thư màu đen để bắt đầu nhiệm vụ đưa thư mà thôi, nhưng không ngờ rằng Dương Gian lại muốn giải quyết triệt để bưu điện quỷ, thậm chí còn muốn khống chế toàn bộ bưu điện quỷ.

Nếu như Dương Gian thành công thì người đưa tin thật sự sẽ khôi phục lại được tự do.

Chuyện này so với việc tiếp tục nhiệm vụ đưa tin thì tốt hơn nhiều.

Hơn nữa Dương Gian còn hứa hẹn sẽ cho họ một khoản tiền sinh hoạt lớn. Dù Lưu Tử Văn nói rằng tiền đối với người đưa tin ở tầng năm thì không quan trọng mấy, nhưng đó cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi, thật ra số tiền kia vô cùng quan trọng, thậm chí còn quan trọng đến mức có người sẽ bán mạng cho Dương Gian vì nó.

Dương Gian cho họ cả hi vọng lẫn lợi ích.

Vương Dũng tin tưởng rằng người thầm động lòng không chỉ có một mình hắn. Điều duy nhất mà hắn lo lắng chính là liệu rằng Dương Gian có đáng giá để hắn đặt cược cả tính mạng như vậy hay không?

"Chuyện này không cần thiết phải hỏi ý kiến của người khác, tuổi tác của các người cũng không còn nhỏ, đều có năng lực suy nghĩ và phán đoán riêng rồi, có thể tự mình quyết định mọi chuyện.”

Dương Gian lạnh nhạt nói.

Nhưng mà sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi thì cũng không có ai công khai đồng ý ủng hộ Dương Gian.

Dù có người động lòng, nhưng chỉ là động lòng thôi. Tuy đề nghị của Dương Gian rất cuốn hút nhưng mà không có ai dám tin tưởng. Hơn nữa chỉ một câu của hắn cũng không thể nào phá vỡ được ký kết ngầm mấy chục năm nay giữa những người đưa tin ở tầng năm.

Suy cho cùng, việc phá vỡ ký kết ngầm sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

Một khi lựa chọn sai lầm thì sau đó chắc chắn sẽ bị xử lý.

Mà điều quan trọng nhất chính là trước mắt đang là sáu chọi một, dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì phần thắng của phe mình vẫn lớn hơn đối phương

Mặt khác cũng có người nói đúng, câu này của Dương Gian có thể là nhằm chia rẽ mọi người, để mọi người chưa ra trận mà đã loạn rồi.

"Trước tiên cậu cứ trả bức thư màu đen về căn phòng số 502 đã, sau đó chúng ta hẹn nhau ở bên ngoài bưu điện. Đến lúc đó, nếu như cậu thật sự có thể đưa một trăm triệu cho mỗi người thì chúng tôi sẽ suy nghĩ về yêu cầu của cậu.”

Vương Dũng đưa ra một đề nghị vẹn cả đôi đường.

Những người khác nghe vậy thì cũng khẽ gật đầu, không nói gì, ngầm cho phép Vương Dũng làm vậy.

Dù sao thêm một lựa chọn cũng tốt.

Hiện tại đưa ra quyết định ngay thì hơi nóng vội.

Lúc này Dương Gian cười lạnh, hắn giơ trường thương trên tay lên rồi chém thật mạnh xuống đất, phát ra một tiếng nổ thật lớn, sàn nhà vỡ nát:

"Tôi nghĩ có lẽ các người vẫn chưa hiểu vấn đề lắm, không phải tôi đang cầu xin các người mà là đang cho các người một cơ hội để sống.”

"Đã cho các người cơ hội mà các người lại không biết đường nắm lấy. Vậy hôm nay tôi sẽ khiến toàn bộ chết hết ở đây.”

"Việc người trẻ tuổi thường nóng tính có thể hiểu được, nhưng mà lúc cậu nói câu này thì không cân nhắc tới tình hình của bản thân sao? Độ phức tạp của tầng năm như nào không phải là chuyện mà một người mới đi lên từ tầng bốn như cậu có thể hiểu được. Tốt nhất cậu nên tôn trọng những lão tiền bối như chúng tôi đi, nếu không thì sẽ chết rất thê thảm đấy.”

Người đang nói chuyện là một người phụ nữ trung niên. Dù bộ dạng bà ấy như đang tận tình khuyên bảo nhưng thực tế lại vô cùng áp bức, tạo cho người ta một cảm giác hung hăng, đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment