"Không động thủ cũng là chuyện thường thôi. Khi lệ quỷ che mắt thì không chỉ che khuất tầm nhìn của cậu ta mà còn che đậy toàn bộ tri giác trên cơ thể nữa. Nói cách khác, có lẽ cậu ta còn chưa ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình thì đã chết rồi.”
Lưu Tử Văn nói:
"Có lẽ cậu ta có năng lực, có bản lĩnh, thế nhưng trước đó chúng ta đã chuẩn bị quá tốt. Cậu ta có quá ít kinh nghiệm, nhưng mà như vậy cũng tốt, tôi khỏi phải động thủ.”
Vương Dũng không nói lời nào, trong lòng hắn vẫn có cảm giác không an tâm như cũ.
Nếu người mới này thật sự dễ dàng bị giết chết như, tại sao Triệu Phong lại thất bại?
"Tôi nói rồi, người trẻ tuổi kia có bản lĩnh không lớn nhưng lời nói lại rất ngông cuồng, cậu ta bị đâm một dao như vậy thì chắc chắn là đã chết rồi.”
Người phụ nữ trung niên tên là Vương Tú Anh kia khinh thường nói.
"Như vậy là đã giải quyết xong rồi sao?"
Cũng có người đưa tin thấy chuyện này được giải quyết quá đơn giản nên cảm thấy lo lắng, khi chưa xác định được Dương Gian đã chết hay chưa thì họ sẽ không lơ là cảnh giác.
Một giây sau, Dương Gian đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn đã mất hết sức sống, trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng rồi ngã xuống.
Nhưng sau khi hắn ngã xuống lại phát sinh một chuyện khó mà tin nổi.
Thi thể ngã xuống đất kia bỗng thay đổi hình dáng. Người này không phải là Dương Gian mà là một người đàn ông trung niên, mặc tạp dề.
Kia là..... Triệu Phong?
Sau lưng Triệu Phong còn đang chảy máu, hiển nhiên là vừa chết không lâu.
Tất cả người đưa tin trợn trừng mắt, con ngươi như đang muốn nhảy ra ngoài, tim co thắt lại.
Nếu Dương Gian vừa rồi là Triệu Phong, vậy thi thể của Triệu Phong ở bên cạnh họ là ai?
"Đáng chết, chúng ta bị chơi xỏ rồi....."
Một người đưa tin kêu lên, nhưng còn chưa nói xong thì đã im bặt.
Có một bàn tay màu đen đang bóp cổ hắn.
Quỷ thủ có đặc tính áp chế của lệ quỷ, người đưa tin này không thể giãy dụa phản kháng, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, cổ của hắn đã bị bẻ gãy mất, cơ thể co quắp lại, sau đó mềm nhũn ra rồi trượt xuống.
Sau lưng, một bóng người dần dần xuất hiện.
Thứ nổi bật nhất là một đôi mắt đỏ tươi, phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
"Cậu....."
Vương Tú Anh bỗng quay đầu lại, xuất thủ làm biến dạng tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng khi bà ta vừa mới bắt đầu làm như vậy thì cổ của bà ta bỗng xuất hiện một cái lỗ thật lớn, máu tươi phun ra, sau đó dường như bị cái gì đó cắt đứt ý thức, bà ta ngã nhào ra đất.
"Sao, tại sao lại có thể như vậy?"
Ý thức của bà ta vẫn còn, lộ ra vẻ không thể tin được, rõ ràng Dương Gian cách bà ta xa như vậy, vì sao bà ta lại bị tấn công cơ chứ.
"Vương Tú Anh."
Lúc này người đàn ông mặc quần áo giao hàng đã nổi giận, từng khối từng khối da thịt trên mặt hắn rơi xuống, thối rữa bốc mùi, từ một cơ thể sống nhanh chóng biến thành lệ quỷ.
Hắn duy trì ý thức, nhanh chóng hóa thành lệ quỷ.
Trong tay cầm một con dao nhọn.
Lúc này hắn trở nên hung ác, đáng sợ, không thể nào bị giết chết, nhưng lại có thể dễ dàng giết chết người khác.
Người đàn ông mặc quần áo giao hàng sải bước đi đến, muốn tấn công Dương Gian.
Bỗng Triệu Phong đang nằm dưới đất mở mắt tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt kia không còn là Triệu Phong nữa mà là một người xa lạ, giống như là nhận được mệnh lệnh, hắn nhào về phía người đàn ông mặc quần áo giao hàng, dùng cái móc sắt loang lổ vết rỉ câu thịt của người đàn ông giao hàng ra ngoài.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng người đàn ông mặc quần áo giao hàng, cơ thể hắn đung đưa, giống như bị chia cắt thành hai nửa vậy, một bộ phận thuộc về người sống bị cái móc sắt câu ra bên ngoài cơ thể.
Nhìn giống như là câu hồn ra khỏi xác vậy.
"Câu Hồn Sứ..... Triệu Phong, tại sao anh ta lại như vậy?"
Lưu Tử Văn vô cùng kinh ngạc.
"Ầm!"
Nhưng còn chưa nói xong, một cây trường thương đột nhiên bay ra ngoài, lập tức xuyên qua đầu một người đưa tin khác đồng thời ghim chặt xác người này lên trên vách tường bên cạnh.
Thi thể co quắp một lúc rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Máu tươi, tiếng kêu thảm thiết, thi thể.
Chỉ trong nháy mắt tình thế bỗng thay đổi.
Ngay cả người đàn ông mặc quần áo giao hàng hung mãnh kia cũng bị kiểm soát gắt gao, rồi bị câu hồn đoạt mạng.
Lúc này bàn tay của Vương Dũng co rúm lại, hắn muốn động thủ, nhưng sau đó lại dừng lại.
Vì lúc này hắn cảm thấy mình đang bị một con mắt quỷ dị để ý tới, chỉ cần một cái nháy mắt thì hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này.
"A!"
Cuối cùng, tiếng kêu thê thảm vang lên, một bộ phận thuộc về người sống của người đàn ông mặc quần áo giao hàng kia tiếp tục bị Triệu Phong câu ra.