Lưu Tử Văn kinh ngạc nhìn Vương Dũng.
Hoàn toàn chính xác.
Trước kia chắc chắn Vương Dũng sẽ không do dự như thế, nhưng giờ hắn lại là người do dự, chần chừ nhất trong số họ.
Sống chết trước mắt lại do dự như thế thì thua cũng không oan uổng.
Vương Dũng im lặng.
Quả thật hắn hơi nghiêng về phía lời đề nghị của Dương Gian, những lời nói của Dương Gian đã chạm được vào đáy lòng hắn.
Hắn vô cùng khát vọng thoát được khỏi lời nguyền rủa, lý trí của hắn cũng biết rằng việc giữ bức thư màu đen ở đây không phải là kế sách lâu dài. Hắn cũng muốn nhận được khoản tiền sinh hoạt khổng lồ kia, vì con của hắn đang dần lớn lên, sau này cần dùng đến rất nhiều tiền.
"Không có gì để nói nữa, chuyện đã đến mức này thì cũng chỉ còn một cách là xử lý cậu thôi, tôi sẽ không cho phép sự cân bằng bị phá vỡ."
Lúc này Vương Dũng lắc đầu, kiên định nói.
"Dù là ai đi chăng nữa, tôi đều sẽ đích thân xử lý."
Sắc mặt của Lưu Tử Văn thay đổi liên tục, hắn đã có ý nghĩ muốn chịu thua, nếu thái độ Vương Dũng thay đổi, hắn sẽ không chút do dự mà thay đổi theo.
Nhưng không ngờ Vương Dũng vẫn kiên định như vậy.
"Vậy sao? Vậy thì động thủ đi, sau khi giết chết được tôi thì các người sẽ thắng."
Dương Gian giang rộng cánh tay, vừa mạnh mẽ vừa ngang ngược.
Triệu Phong bỗng ngã xuống đất, sau đó thi thể bắt đầu thối rữa nhanh chóng.
"Vương Dũng, anh nói đúng, tên Dương Gian này đã dùng hết tất cả các thủ đoạn rồi. Lúc nãy không phải Triệu Phong không bị thương, mà là tạm thời đè nén thương thế. Hiện tại do không đè nén nổi nên đã chết. Vậy nên chúng ta vẫn có cơ hội thắng."
Lưu Tử Văn thấy cảnh này thì lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Thiếu đi một Câu Hồn Sứ là Triệu Phong, Dương Gian chỉ còn một vật phẩm linh dị khiếm khuyết, dù thế cục vẫn chênh lệch nhưng không đến mức tuyệt vọng.
Dương Gian không nói lời nào, khuôn mặt vẫn không cảm xúc khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì.
"Tôi biết, nhưng người này rất nguy hiểm, dù chúng ta có phối hợp thì phần thắng vẫn không lớn."
Vương Dũng nhìn chằm chằm Dương Gian.
"Ít nhất vẫn còn hi vọng."
Toàn thân Lưu Tử Văn bắt đầu căng thẳng.
Tin tốt duy nhất là Dương Gian vẫn tự tin và ngông cuồng như cũ, không chịu xuất thủ trước, nếu không tình hình sẽ lại giống như trước.
Nhưng ngay lúc hai bên đang chuẩn bị động thủ thì bỗng có tiếng bước chân truyền đến từ cánh cửa lớn sau lưng Vương Dũng và Lưu Tử Văn, dường như là tiếng giày cao gót giẫm lên cầu thang gỗ vậy, từng tiếng từng tiếng vô cùng trong trẻo, hiển nhiên là có người đưa tin đi lên tầng năm.
Nhưng người đưa tin kia còn chưa tới thì đã có âm thanh truyền đến đến:
"Các người nên từ bỏ đi, các người không thể đối phó được với Quỷ Nhãn Dương Gian đâu. Tôi có thể khẳng định rằng đến cuối cùng thì người thua vẫn sẽ là các người, người này có thể cải tử hoàn sinh, thay đổi kết cục, dù các người có thắng thì cậu ta cũng có thể lật ngược tình thế."
Sắc mặt Lưu Tử Văn cùng Vương Dũng thay đổi, lập tức nhìn về phía sau lưng.
Két!
Cánh cửa gỗ bị đẩy ra.
Một người phụ nữ có dáng người thướt tha, mặc một bộ sườn xám màu đỏ, đi giày cao gót cũng màu đỏ xuất hiện ở trước mắt họ. Cô ta có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn nà không tỳ vết làm cho người khác cảm thấy choáng ngợp.
"Cô là người mới?"
Vương Dũng nói.
Hắn chưa từng gặp người phụ nữ này ở tầng năm, vậy nên có lẽ là người mới.
Vì vậy hắn phải cảnh giác.
"Những người ở tầng bốn đi lên dường như đều không tốt lành gì.”
Lưu Tử Văn đánh giá người phụ nữ mặc sườn xám này, chỉ lần gặp đầu tiên đã khiến người ta có một cảm giác quỷ dị không nói lên lời.
Quả thực giống như lệ quỷ thời kỳ dân quốc sống dậy vậy.
"Liễu Thanh Thanh, cô còn dám tới à."
Dương Gian cười lạnh nói:
"Sao vậy, vội tìm cái chết như vậy? Tôi nhớ lúc ở ngôi nhà tôi từng nói, nếu như cô bước chân vào tầng năm, tôi sẽ không chút do dự xử lý cô cơ mà."
"Hóa ra là kẻ thủ."
Lưu Tử Văn và Vương Dũng nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè.
Phe mình dường như sẽ có thêm một người cực kỳ ghê gớm giúp đỡ.
"Chúng ta liên thủ với nhau xử lý người tên Dương Gian này đi, cô cảm thấy thế nào?"
Vương Dũng mở miệng nói.
Liễu Thanh Thanh lắc đầu:
"Không, dù chúng ta có liên thủ thì cũng rất khó để thắng Dương Gian, Dương Gian cũng không chỉ một mình, Lý Dương đâu? Để anh ta đi ra đi, anh quá cẩn thận rồi, cất giấu Lý Dương trong phòng để xuất thủ vào lúc mấu chốt, đảm bảo không có sai sót gì đúng không?"
"Xem ra cô đã quan sát đội trưởng rất lâu nên hiểu rõ tính cách của đội trưởng."
Lúc này, Lý Dương trầm mặt đi ra từ bên trong căn phòng số 507.